Chương 46: (Vô Đề)

Biên tập: Đi Đâu Đấy

"Cũng đâu cần ngạc nhiên đến vậy," cô nhoẻn miệng cười, giọng điệu nhẹ nhàng nhưng từng câu từng chữ đều khéo léo chiếm trọn nhịp điệu cuộc trò chuyện. "Con sắp hai mươi chín tuổi, sang năm là ba mươi rồi. Tính ra thì cũng đến lúc thôi. Đây là quyết định đã suy nghĩ rất kỹ lưỡng, mọi người chỉ cần chúc phúc cho con là được."

Lâm Đường Quyên là người phản ứng đầu tiên:

"À… chuyện vui như thế này, tất nhiên là phải chúc mừng rồi."

Đào Khang Sanh uống một ngụm nước trái cây, trong lòng ngổn ngang cảm xúc, liếc mắt sang Quách Văn Khang:

"Hồi trước đã bảo cậu mua rượu rồi mà không nghe. Tin quan trọng thế này, không có rượu thì sao đủ vị."

Quách Văn Khang chỉ biết cười trừ.

Đào Như Chi vội xen vào:

"Bố, bố đừng làm khó anh ấy nữa."

Đào Khang Sanh cố tình thở ra một hơi dài thườn thượt:

"Xong rồi, giờ con gái bắt đầu hướng về người ngoài rồi đây."

"Con chỉ là nghĩ cho sức khỏe của bố thôi mà!"

Đào Khang Sanh chậm rãi nói:

"Bố vẫn còn khoẻ mạnh lắm, không cần lo. Với tốc độ này thì đến lúc cháu ngoại ra đời, bố vẫn bồng được như thường."

Đào Như Chi giật giật khoé mắt:

"Ơ… sao tự nhiên lại nói đến chuyện con cái rồi…"

Lâm Đường Quyên vừa bực vừa buồn cười:

"Bố con đúng là đàn ông, không hiểu gì về nỗi khổ sinh nở của phụ nữ mà cứ nói bừa. Theo em thì chuyện kết hôn và sinh con là hai việc khác nhau hoàn toàn. Cưới thì cưới, chứ sinh con thì nhất định phải cân nhắc thật kỹ."

"Cưới cũng đâu thể cưới tùy tiện được."

Người từ nãy đến giờ vẫn im lặng, cuối cùng cũng mở miệng, giọng trầm mà xa cách, nhẹ nhàng chen vào câu chuyện.

Lâm Đường Quyên phất tay:

"Các con bây giờ suy nghĩ còn cổ hủ hơn cả mẹ. Sao lại không? Nếu không hợp thì ly dị, cưới lần hai chưa chắc đã không hạnh phúc."

Bà liếc Đào Khang Sinh, "Như mẹ với bố đấy, chẳng phải là minh chứng sống động còn gì."

"Ha…" Lâm Diệu Viễn bất lực thở ra một tiếng, "Con thấy mẹ chỉ đang tranh thủ khoe ân ái thôi."

"Thôi đi, bàn này ai chẳng có người để mà khoe ân ái, chỉ trừ mỗi con!"

Lâm Đường Quyên chớp thời cơ hỏi ra điều bà đã trăn trở bấy lâu nay,

"Bao năm qua, con cứ nói bận công việc, mẹ cũng chẳng giục chuyện lấy vợ. Nhưng mẹ khuyên thật, nên yêu đương thì cứ yêu đi."

Lâm Diệu Viễn thản nhiên đáp:

"Con đang yêu đấy thôi."

Lại một lần nữa, ngoài Quách Văn Khang ra, cả bàn ăn rơi vào trạng thái kinh ngạc.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!