Chương 45: Phần IV: Màu Xanh Lam - Chương 44: Màu Xanh Lam

Biên tập: Đi Đâu Đấy

Cả thành phố Bạch Hà bao trùm trong bầu không khí náo nức của đêm giao thừa. Khu dân cư cũ kỹ hiếm hoi có lúc từng nhà đều sáng đèn, trong đó có một ngọn đèn phát ra từ căn hộ tầng năm, tòa nhà thứ ba tính từ cổng khu về phía bên trái. Đó là nhà của Đào Như Chi, ngôi nhà mà suốt ba năm qua cô chưa từng quay lại.

Sau một năm đi trao đổi ở London, cô thuận lợi tốt nghiệp. Trải nghiệm trong năm đó rất tốt khiến cô quyết định tiếp tục nộp đơn học cao học tại Anh. May mắn thay, cô thực sự tìm được một công việc và ở lại đó.

Thành thật mà nói, đó không phải là chuyện dễ dàng. Những du học sinh cùng khóa đều đã trở về nước, chỉ còn lại mình Đào Như Chi tiếp tục kiên trì. Niềm kiêu hãnh được trau dồi suốt những năm tháng qua bỗng trở nên mong manh trong thời gian tìm việc. Ngôn ngữ, văn hóa, cả những định kiến vô hình… Tranh đấu cho cùng một vị trí công việc, cô phải nỗ lực gấp nhiều lần người khác mà chưa chắc đã giành được.

Nhưng ngay khi cô tưởng mình sẽ thất bại trở về, thì ánh sáng lại le lói nơi cuối đường hầm xuất hiện, một công ty kiểm toán đã gửi cho cô thư mời nhận việc.

Hai năm đầu tiên, Đào Như Chi bận đến mức chân không chạm đất. Bận ôn thi chứng chỉ CA* ngập đầu, bận làm thêm giờ, bận xử lý những việc vặt vãnh trong cuộc sống nơi đất khách. Những điều đó dường như vắt kiệt toàn bộ sức lực và tâm trí của cô, khiến cô không có cả thời gian lẫn tiền bạc để về nước.

*Chứng chỉ Chartered Accountant (CA) – dành cho kế toán công chứng tại nhiều quốc gia như Ấn Độ, Vương quốc Anh, Canada, Úc… Đây là chứng chỉ nghề nghiệp cao cấp, yêu cầu người học phải vượt qua nhiều kỳ thi và có kinh nghiệm làm việc trong lĩnh vực kế toán, kiểm toán, tài chính.

Mãi đến khi cuộc sống bắt đầu ổn định, số dư trong tài khoản ngân hàng cũng đủ để cô có thể mua vé máy bay về nước bất kỳ lúc nào, thì đại dịch toàn cầu lại bùng phát.

Cô không biết phải diễn tả thế nào, chỉ cảm thấy như có một bàn tay vô hình nào đó luôn ngăn cản cô trở về.

Mọi chuyện đều xảy ra rất tự nhiên, như nước chảy mây trôi, bình lặng đến khó tin.

Khó khăn lắm mới có thể quay về, khi ngồi lên chuyến bay trở về nhà, Đào Như Chi một lần nữa cảm nhận rõ ràng: cuộc đời cô, sau mốc mười tám tuổi, như bị ai đó nhấn nút tua nhanh.

Khi hồi tưởng lại cuộc sống trước và sau tuổi mười tám, cô thấy đó là hai bộ phim với lối kể chuyện hoàn toàn khác nhau.

Trước mười tám tuổi, là một bộ hoạt hình tĩnh vật, từng khung hình kết nối với nhau đều có chút khựng lại, mỗi giây trôi qua đều cần đến gấp đôi thời gian. Mọi cảm xúc cũng vì vậy mà kéo dài gấp đôi, dù chỉ là một khoảnh khắc rất nhỏ bé: cái sung sướng khi được ăn miếng dưa hấu đầu tiên của mùa hè, cảm giác cô đơn len lỏi khi thấy bóng mình dưới cột đèn trên đường về sau giờ tan học, sự tiếc nuối khi thấy những câu sai trong bài thi cuối kỳ, niềm hân hoan khi nhận được giấy báo trúng tuyển, và cả… cảm giác đầu óc trống rỗng khi lần đầu tiên thực sự thích một người.

Còn cuộc sống sau mười tám tuổi, lại giống như một bộ phim tài liệu nhạt nhòa được tải lên mạng. Người xem chỉ có mình cô và cô có thể tùy ý điều chỉnh tốc độ phát 1.2 lần, 1.5 lần, thậm chí 2 lần. Cảm xúc phức tạp vì thế cũng bị nén lại trong thời gian gấp đôi, dù là chuyện buồn hay chuyện vui, chỉ cần lau nước mắt, cười một cái là đã bước sang chương tiếp theo.

Vì thế, Đào Như Chi nghĩ, giây phút mình chuẩn bị mở cửa này, chắc hẳn sẽ không có nhiều cảm xúc dâng trào.

Dù rằng người đứng ngoài cửa, chính là "em trai" của cô, người cô đã xa cách bấy lâu.

Cô hít sâu một hơi, âm thầm điều chỉnh lại biểu cảm, không để mình do dự quá lâu, "tách" một tiếng, vặn chốt cửa.

"Chào chị, đồ chị đặt đây ạ."

Ngoài cửa, cậu nhân viên giao hàng trong bộ đồng phục đưa cho cô túi đồ vừa đặt từ cửa hàng tiện lợi.

Đào Như Chi sững người, bạn trai cô từ trên sofa bước nhanh tới nhận đồ.

"Hóa ra là đồ anh đặt, nhanh thế." Anh ta vừa lôi từng món trong túi ra, vừa nói: "Cứ tưởng là em trai em tới."

Đào Như Chi chợt bừng tỉnh: "Sao anh lại mua mấy thứ này?"

"Nãy nói chuyện với bố em, ông ấy nhắc đến chuyện muốn uống rượu, mà nhà lại hết. Tiện thể anh mua thêm chút đồ nhắm."

"…Dù là lần đầu gặp mặt, anh cũng đừng chiều ông quá." Cô rút hai lon bia ra khỏi bàn, "Không phải em nói rồi à, chỉ số chức năng gan của ông ấy không ổn, phải kiêng cồn."

"Nhưng hôm nay là Tết mà… phá lệ chút chắc không sao đâu?"

"Không được!"

Đào Như Chi kiên quyết mang bia về phòng, định giấu đi để tránh bị Đào Khang Sanh lén uống.

Cô mở tủ, nhét bia vào trong, ngồi phịch xuống giường thở phào một hơi.

Phải, là thở phào.

Khoảnh khắc nhìn thấy người ngoài cửa không phải Lâm Diệu Viễn, những cảm xúc phức tạp đột ngột ùa lên khiến Đào Như Chi khó lòng kiểm soát.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!