Chương 44: (Vô Đề)

Biên tập: Đi Đâu Đấy

Thật ra, Đào Như Chi cũng không dám chắc cậu có viết ra hai chữ đó hay không. Có thể là ảo giác của riêng cô thôi, thật ra cậu chỉ đang làm đúng thủ tục, nhẹ nhàng thoa một lớp Vaseline lên lưng cô, chẳng mang theo ý nghĩ dư thừa nào khác.

Cô không hỏi, chỉ khẽ run mi mắt, cảm giác được đầu ngón tay cậu cuối cùng cũng rời khỏi làn da mình.

Vaseline đã được thoa đều, lẽ ra nên tiến vào bước tiếp theo rồi, nhưng Lâm Diệu Viễn lại mãi không có động tác gì.

"Có vấn đề gì sao?" Cô khẽ hỏi.

"À, không có gì." Giọng cậu vang lên từ phía sau, mang theo vẻ thích thú lười nhác. "Chỉ là đột nhiên phát hiện lưng em có mấy nốt ruồi nhỏ, tôi đang đếm xem có bao nhiêu cái."

Đào Như Chi vùi mặt vào cánh tay, giọng nói vang lên đầy ngượng ngùng, trầm trầm: "Đó… không phải nốt ruồi đâu, là vết mụn chưa phai thôi."

"Vậy sao?"

"Ừm. Cậu không phân biệt nổi à?"

"Chẳng phải nhìn cũng giống nhau sao?"

"Không giống đâu. Nốt ruồi thì đẹp. Vết mụn thì xấu."

"Tôi chẳng phân biệt được," cậu cười, dịu dàng, "nhưng dù là gì, nằm trên lưng em… cũng đáng yêu cả."

"…"

Đào Như Chi càng vùi đầu sâu hơn.

Rồi cô cảm thấy một tờ giấy mẫu hình xăm được nhẹ nhàng áp lên da. Lâm Diệu Viễn nhắc nhở: tiếp theo sẽ là đi đường nét, bắt đầu thấy đau đấy. Cậu còn đặt một quả bóng giảm đau vào tay cô, nói rằng bóp nó có thể giúp vơi bớt cảm giác.

Đào Như Chi nhoẻn môi cười, bình thản: "Tôi không cần đâu."

Để chứng minh lời mình, khi đầu kim của máy xăm xuyên qua làn da, cô chỉ khẽ nhíu mày một chút.

"Không đau thật à?"

"Thật."

Dù nghe cô đáp chắc nịch, Lâm Diệu Viễn vẫn không hề buông lỏng. Bàn tay còn lại của cậu nhẹ đặt trên lưng cô, những đầu ngón tay khe khẽ lướt trên làn da, như muốn xoa dịu cơn đau từ mũi kim đang không ngừng đâm xuống.

Da thịt Đào Như Chi mỏng manh, mạch máu hiện lên lờ mờ như một con suối cạn. Bờ vai gầy lộ rõ đôi xương b ướm, tựa những viên sỏi nhẵn nhụi, dựng nên một cơ thể mong manh mà trong đó ẩn chứa cả một đại dương.

Trên tấm lưng mỏng ấy, từng mũi kim len lỏi, chẳng mấy chốc làn da nơi thắt lưng vốn trắng ngần bắt đầu ửng đỏ, hơi sưng lên vì vết thương nhỏ lặp đi lặp lại.

Đào Như Chi cảm nhận được cả bàn tay Lâm Diệu Viễn đặt nơi eo cô cũng dần nóng lên, cô không biết là do nhiệt từ lòng bàn tay cậu hay chính mồ hôi, đang chầm chậm thấm qua, truyền hơi ấm sang cô.

Hóa ra… chính cậu còn hồi hộp hơn cả cô.

Đào Như Chi khẽ bật cười, quay ngược lại an ủi: "Cậu đừng căng thẳng quá."

Lâm Diệu Viễn đáp qua loa: "Đừng nói chuyện nữa… tôi mất tập trung đấy."

Cô lập tức ngậm miệng.

Ai bảo bây giờ thân thể cô đang phó mặc trong tay cậu. Nếu lỡ tay làm hỏng… người chịu đau đớn chẳng phải chính cô sao.

May mắn thay, mọi chuyện tiếp theo diễn ra suôn sẻ.

Bàn tay Lâm Diệu Viễn vẫn nóng hực, áp chỗ lưng cô, sự ấm áp ấy khiến cô bỗng nhớ lại một buổi trưa nào đó, sau khi trở về từ biển nội địa Seto vào mùa hè năm tốt nghiệp cấp ba.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!