Chương 43: (Vô Đề)

Biên tập: Đi Đâu Đấy

Vào ngày ba mươi Tết, Đào Như Chi tỉnh dậy rất sớm.

Cô dậy gần như cùng lúc với bố mình. Vừa mở mắt ra đã nghe thấy tiếng Đào Khang Sanh đi lại bên ngoài cửa, tiếp theo là tiếng ông gọi Lâm Đường Quyên, chỉ độc một chữ "Quyên". Một tiếng gọi nhẹ nhàng, thân thương đến mức Đào Như Chi thoáng ngỡ ngàng, mãi mới nhận ra ông đang gọi ai.

Trước mặt cô, ông vẫn luôn gọi là "dì Lâm", cho dù họ đã là vợ chồng.

Đây cũng là lần đầu tiên hai người họ được đón giao thừa bên nhau, không còn phải xa cách đôi nơi. Lẽ ra nên là một cái Tết đoàn viên trọn vẹn, thế nhưng…

Cửa lớn khép lại, phòng khách lại trở về yên ắng, họ đã cùng ra ngoài mua đồ ăn cho bữa tối nay.

Đào Như Chi rời khỏi giường, cầm ly đi xuống bếp lấy nước.

Cánh cửa ban công mở hé, gió đầu xuân lùa qua, làm chiếc chuông gió khẽ lay động phát ra âm thanh lảnh lót. Cô ôm chiếc ly quay trở lại phòng, nhưng khi đi ngang qua cửa phòng Lâm Diệu Viễn, cô chợt khựng lại.

Cánh cửa phòng cậu cũng im lìm mở hé, giường chiếu gọn gàng không một nếp nhăn.

Cậu đã không trở về.

Đào Như Chi nhìn chăm chú vào khoảng không trống trải ấy, ánh mắt thản nhiên, lặng lẽ khép cánh cửa lại.

Buổi tối, bên ngoài cửa sổ đã lác đác vang lên tiếng pháo hoa nôn nóng, sớm hơn nửa đêm vài tiếng, nổ lách tách liên hồi, nhuộm bầu trời đêm Bạch Hà thành những mảng sáng sáng tối tối đan xen nhau.

Bố đang nấu ăn trong bếp, dì Lâm phụ giúp bên cạnh, còn Đào Như Chi vẫn như thường lệ, sắp bát đũa lên bàn.

Khi mọi thứ đã đâu vào đấy, chương trình Giao thừa cũng vừa bắt đầu.

Mọi người mở tivi như một thứ nhạc nền, ngồi lại quanh bàn, vừa ăn vừa trò chuyện.

Đào Khang Sanh tiếc nuối nói:

"Giá mà Diệu Viễn cũng ở nhà thì tốt biết mấy. Thằng bé đột nhiên nói không về được…"

Lâm Đường Quyên lại cười cười, nhẹ nhàng nói như thể chẳng bận lòng:

"Tính nó giống em mà, mấy dịp Tết nhất thế này nó cũng không quá để tâm."

"Liệu hôm nay có ăn mì gói không nhỉ? Không biết ở Kinh Kỳ còn nhà hàng nào mở không…"

Câu sau là hỏi Đào Như Chi.

Cô đang nhai thức ăn, vừa nhồm nhoàm vừa đáp:

"Ít nhất còn KFC với McDonald"s mà."

Đào Khang Sanh chau mày lo lắng:

"Gọi video cho Diệu Viễn xem thử nó ăn gì rồi."

Ông lấy điện thoại nhắn tin, chưa đầy một lúc, Lâm Diệu Viễn đã chủ động gọi đến.

Đào Như Chi cũng nhìn theo.

Màn hình hiện lên khuôn mặt Lâm Diệu Viễn, gần như chiếm trọn khung hình, cậu ghé sát ống kính, cười cười chào "hi", rồi xoay máy quay một vòng, tiếng người ồn ào, ánh đèn vàng vọt, tường dán tranh thần tài có vẻ là một quán ăn nhỏ.

Khi quay một vòng xong, ống kính dừng lại ở người đối diện cậu, là Lý Thần.

Lâm Đường Quyên hỏi trước:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!