Biên tập: Đi Đâu Đấy
Sáng hôm sau, cả hai người vừa ngáp vừa lảo đảo ngồi xe trở về Bạch Hà.
Hôn lễ được ấn định vào ngày 4 tháng 10 đúng dịp Quốc khánh. Nói là hôn lễ, nhưng nghi thức diễn ra rất giản dị. Sau khi bàn bạc, Đào Khang Sanh và Lâm Đường Quyên đều quyết định bỏ qua những trình tự rườm rà, chủ yếu chỉ là để họ hàng hai bên gặp mặt, làm quen.
Đào Khang Sanh đãi tiệc ở một khách sạn trong thị trấn, mời vài người thân thiết hai bên. Cả tiệc cưới chỉ vỏn vẹn ba bàn. Một điểm chung hiếm hoi của họ là cha mẹ hai bên đều qua đời từ rất sớm, còn lại vài anh chị em, bình thường ít liên lạc. Lần này nghe tin tổ chức hôn lễ, ai nấy đều ngỡ ngàng, trầm trồ vì "hai người già" lại có thể thổi bùng ngọn gió mùa xuân lần nữa.
Đào Khang Sanh hiếm khi mặc vest, còn Lâm Đường Quyên không mặc váy cưới, chỉ chọn một chiếc đầm dài đỏ rực chấm gót, vậy mà vẫn toát lên vẻ đoan trang xinh đẹp, khiến người khác không thể rời mắt.
Khi bà và Lâm Diệu Viễn đứng cạnh nhau, Đào Như Chi bất chợt nhận ra họ giống nhau đến kỳ lạ. Những đường nét tương đồng ấy, khi hiện rõ trên gương mặt Lâm Diệu Viễn, khiến người ta dễ dàng sinh ra ảo tưởng, mà lại không hề khiến cậu trở nên yếu đuối.
Huyết thống thật sự là điều kỳ diệu. Đó là định nghĩa cơ bản nhất của gia đình.
Nhưng, gia đình — lại chưa bao giờ chỉ gói gọn trong huyết thống.
Khi Đào Như Chi và Lâm Diệu Viễn theo bố mẹ đi từng bàn mời rượu, họ được cả hai bên họ hàng đồng loạt khen ngợi. Nghe nói hai đứa trẻ thi đỗ một người vào Kinh Đại, một người vào Hoa Đại, ai nấy tán thưởng không dứt: có cặp con cái thế này, chẳng phải sau này chỉ cần ngồi hưởng phúc thôi sao?
Lâm Đường Quyên tự hào nói:
"Như Chi và Diệu Viễn đều rất giỏi."
Rồi bà nhẹ nhàng chuyển hướng:
"Nhưng chúng tôi không sinh con ra để chúng nuôi lại mình. Hai đứa chăm chỉ học hành là để đi con đường của riêng chúng."
Đào Khang Sanh cũng gật đầu mỉm cười, ánh mắt dịu dàng nhìn về phía hai đứa trẻ:
"Phải, mỗi đứa đều có cuộc đời riêng, chỉ cần chúng ta không làm gánh nặng cho chúng là tốt rồi."
Đào Như Chi giữ phong thái điềm đạm suốt buổi tiệc, Lâm Diệu Viễn cũng vậy. Sau khi mời rượu xong, cả hai chỉ yên lặng ăn uống, hoặc mỉm cười đáp lại lời hỏi han của họ hàng, không hề rời khỏi chỗ ngồi.
Họ rất giỏi việc này, giấu cảm xúc thật của mình, dựng lên một dáng vẻ khiến người khác hài lòng.
Họ cũng không rành các nghi thức hôn lễ, ngoan ngoãn ngồi yên là lựa chọn an toàn nhất. Dù sao thì… ai có thể ngờ, lần đầu tiên trong đời họ tham dự một đám cưới, lại là đám cưới của cha mẹ mỗi người?
Sau tiệc, người cầm lái là Lâm Đường Quyên vì không uống rượu. Cả bốn người cùng trở về nhà.
Trên đường về, họ mở video quay từ đồng cỏ ra, đoạn clip chúc phúc ngắn ngủi giữa những dải cực quang.
Bố Đào và mẹ Lâm ngồi vai kề vai, cùng xem màn hình điện thoại.
Đào Khang Sanh hít mũi một cái, quay mặt đi.
"Già đầu rồi còn khóc cơ đấy." Lâm Đường Quyên bật cười, khẽ vỗ nhẹ đầu ông, đưa cho ông tờ khăn giấy.
Đào Khang Sanh liếc bà một cái, cười:
"Em lau nước mắt của mình trước đi đã."
Đào Như Chi và Lâm Diệu Viễn đưa mắt nhìn nhau, trong ánh mắt đều là bất lực xen lẫn buồn cười, phải làm sao đây, họ bị "phát" cho một đôi phụ huynh mít ướt mất rồi.
Hai người cùng bật cười, nhìn nhau một lúc, rồi lại chậm rãi thu nụ cười lại, quay đầu ra cửa sổ.
Ghế sau vẫn chừa ra một khoảng trống vừa đúng một người.
Mọi thứ như quay ngược về ngày đầu tiên, khi Đào Khang Sanh chở cả bốn người đi ăn lần đầu, Đào Như Chi và Lâm Diệu Viễn ngồi sát cửa xe, cố tránh va phải nhau.
Nhiều năm trôi qua, họ vẫn như thế, vẫn sợ va phải nhau.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!