Chương 40: (Vô Đề)

Biên tập: Đi Đâu Đấy

Chính cô cũng chẳng nói rõ nổi, là vì ánh cực quang cuốn hút, hay còn vì điều gì khác. Chỉ là trong lòng luôn có một tiếng nói thầm thì: Nếu không đi, chắc chắn sẽ hối tiếc.

Mà cô, không muốn thêm những nuối tiếc nữa.

Cận kề kỳ nghỉ, vé phổ thông đã hết sạch, chỉ còn ghế thương gia. Nhưng quãng đường ngắn, vé có đắt thêm cũng chẳng là bao.

Hai người hẹn gặp nhau ở ga tàu, chuyến khởi hành lúc tám giờ tối. Đào Như Chi đến từ bảy giờ, thong thả ăn tối trong nhà ga, còn nhắn hỏi Lâm Diệu Viễn có cần cô gọi thêm phần ăn không nhưng vẫn không nhận được hồi âm.

Còn nửa tiếng là tàu chạy, cô nhắn: "Cậu đến đâu rồi?"

Mười lăm phút sau, cô gọi mấy cuộc liền, nhưng không ai bắt máy.

Còn đúng năm phút, cuối cùng Lâm Diệu Viễn cũng hớt hải chạy vào từ phía ngoài ga.

Cậu mặc áo hoodie màu xanh đậm, chiếc mũ theo từng bước chạy mà chồm lên tụt xuống. Đào Như Chi lập tức nhận ra cậu, đứng trước cửa soát vé vẫy tay thật mạnh. Bước chân lộn xộn như ruồi mất đầu của cậu bỗng khựng lại, rồi đổi hướng lao thẳng về phía cô.

Hai người kịp ngồi vào khoang tàu chỉ một phút trước khi tàu khởi hành — đúng nghĩa trong gang tấc.

Lâm Diệu Viễn thở d ốc một hồi, hơi thở dần đều lại. Vừa lầm bầm than đói, cậu vừa mở balô, lấy ra một nắm cơm cá ngừ mua từ cửa hàng tiện lợi.

"Cậu làm gì mà ngay cả cơm tối cũng chưa ăn?" cô hỏi.

Cậu cắn một miếng to, nhồm nhoàm ú ớ: "Bận… chuyện."

Thấy cậu không muốn nói nhiều, Đào Như Chi cũng không gặng hỏi, chỉ lục túi lấy khăn giấy đưa cậu.

"Lau đi, chảy cả nước mũi rồi kìa."

Cảnh cậu vừa ăn vừa lau mũi, không hiểu sao lại khiến cô thấy đáng yêu đến lạ.

Bên ngoài, bóng đêm phủ kín. Trong cửa kính chỉ phản chiếu lại hình ảnh bên trong toa tàu. Đào Như Chi chống cằm, ngắm nhìn hình bóng Lâm Diệu Viễn trong gương kính, một sinh vật nhỏ đang ăn như thể bị bỏ đói lâu ngày.

Mái tóc rối tung vì gió, đôi môi khô nứt nẻ, chiếc áo hoodie và mũ lệch hẳn về một bên vai. Cô bỗng nhận ra, mình thích cái dáng vẻ xuề xòa, chẳng ra dáng soái ca ấy của cậu đến thế nào.

Lâm Diệu Viễn cứ tưởng cô đang ngắm cảnh bên ngoài, cúi đầu ăn nhanh nốt phần cơm. Lau miệng xong, cậu buột miệng hỏi:

"Em đang nhìn gì thế?"

"Cái đó đủ no à?" cô không đáp mà hỏi lại.

"Chắc cầm cự được một lúc."

Cô khẽ "ừ" một tiếng, cúi đầu lục túi, lôi ra một thỏi son dưỡng: "Muốn bôi tí không?"

Lâm Diệu Viễn đón lấy, nhìn qua bao bì rồi nói như trêu:

"Quả nhiên là mùi bưởi."

Đào Như Chi giả vờ điềm nhiên cúi đầu lướt điện thoại, làm như chẳng hiểu cậu đang nói gì.

Cậu trả lại thỏi son, giọng thản nhiên chuyển đề tài:

"Hôm liên hoan hôm trước ấy, có ai rủ em đi chơi riêng không?"

"Có chứ."

"Thế rồi sao?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!