Chương 4: (Vô Đề)

Biên tập: Đi Đâu Đấy

Cô gần như lập tức chắc chắn — cậu ta làm vậy là cố ý.

Thời điểm được lựa chọn cũng khéo đến mức khiến người ta nghiến răng: cố ý đợi đúng ngày hoa sắp nở để giẫm nát.

Chính là thời khắc dễ khiến người ta chạm phải nỗi khó chịu nhất: tưới lên hy vọng, rồi lại chính tay bóp ch ết nó.

Đào Như Chi nhấc điện thoại khỏi trán, xoa xoa vết đỏ vừa bị đập trúng, cánh tay nổi đầy da gà.

Không phải vì giận dữ, mà là… thấy buồn cười.

Nghĩ lại cái hôm Lâm Diệu Viễn vừa nhận chậu hoa, cậu ta vội vàng đi mua bình tưới nước, nét mặt chân thành nói mong ngày nó nở rộ, thì ra tất cả đều mang một tầng ý nghĩa khác: sự chân thành được gói ghém trong ác ý, như hình nộm bày trong tủ kính, mỉm cười vô hồn cho người ta ngắm nghía.

Chỉ đến giây phút này, hình nộm kia mới sống dậy, bước ra khỏi tủ kính, quay lại đập vỡ ô kính ấy. Cậu ta ngoảnh đầu nhìn thẳng vào ống kính mà cười, nụ cười không vì ai mà hiện, chỉ là để tự mình khoái trá.

Nhưng rồi, cậu ta cũng để cô nhìn thấy, vì từng có một kẽ hở, cô đã để lại cho cậu.

Đào Như Chi thì thào: "Vậy cái camera này, cũng là kẽ hở cậu để lại cho tôi à?"

Cô siết chặt điện thoại, định trả lại cậu ta một viên đạn.

Sáng hôm sau, Đào Như Chi xuống phòng khách thì gặp Lâm Diệu Viễn. Cô làm như không hề biết chuyện cậu cố ý làm vỡ chậu hoa, ngồi xuống, nhanh chóng ăn hết phần hoành thánh mà Đào Khang Sanh mua về.

Đào Khang Sanh đã đi làm, trong nhà chỉ còn lại hai người họ, ai cũng yên tâm giữ im lặng. Họ thậm chí còn chẳng ngồi đối diện nhau, mà ngồi chéo, mỗi người một góc.

Trước kia từng có lúc họ nói chuyện, nhưng dường như đều nhận ra rằng những lời xã giao gượng ép chỉ khiến bữa ăn thêm nghẹn, nên không hẹn mà cùng ngầm thỏa thuận: im lặng ăn xong cho nhanh.

Thế nhưng hôm nay, Lâm Diệu Viễn lại phá vỡ sự ăn ý ấy. Sau khi ăn xong, trước khi đứng dậy, cậu nói: "Cảm ơn cháo hôm qua."

Cô vẫn tỏ vẻ không biết gì, hỏi: "Em còn đau đầu không?"

Cậu ta không trả lời ngay, chỉ nhìn cô vài giây, rồi mới bật cười: "Không sao rồi."

Cậu bưng bát vào bếp, một lát sau tiếng nước chảy vang lên rồi ngắt, cậu vẩy tay đi ra, gật đầu chào Đào Như Chi rồi đeo cặp rời khỏi nhà.

Cả hai tuyệt đối không bao giờ rời nhà cùng lúc, như vậy sẽ không ai nghi ngờ chuyện họ ở chung.

Đào Như Chi dõi theo bóng cậu khép lại cánh cửa, trong đầu mải nghĩ về một kế hoạch mơ hồ.

Nói là "đáp lễ", nhưng cụ thể nên làm gì thì cô vẫn chưa có ý tưởng rõ ràng.

Phải đủ để khiến người ta khó chịu, nhưng không thể quá phô trương.

Quan trọng nhất, không được để Đào Khang Sanh phát hiện.

Sau ca tự học tối, Đào Như Chi về đến nhà thì Lâm Diệu Viễn đã có mặt. Lớp 11 tan học sớm hơn lớp 12 nửa tiếng, nên hai người chưa bao giờ đụng mặt nhau lúc về.

Hôm nay Đào Khang Sanh không phải tăng ca, đang lách cách trong bếp chuẩn bị bữa khuya.

Đào Như Chi thò đầu vào: "Tối nay nấu món gì mà thơm thế ạ?"

"Canh đầu cá nấu thiên ma," Đào Khang Sanh đáp. "Tìm công thức trên Baidu, nghe nói giúp giảm đau đầu."

"…Con cũng từng đau đầu đó, mà bố đâu có sốt sắng như hôm nay."

Tay ông hơi khựng lại, giọng chuyển sang ôn tồn: "Con cũng thấy hôm qua Diệu Viễn ra sao mà. Hoa cũng làm đổ hết, chắc là đau đầu dữ lắm."

Đào Như Chi: "…"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!