Chương 39: (Vô Đề)

Biên tập: Đi Đâu Đấy

Trong góc nhỏ của một quán nướng ấm cúng, sáu người đã yên vị quanh chiếc bàn dài. Khi Đào Như Chi và Lận Giai Duyệt đến nơi, vẫn còn thiếu một người nữa, nên lúc chọn chỗ ngồi, Đào Như Chi cũng rất tự nhiên chọn lấy vị trí còn trống.

Tổng cộng buổi họp mặt có mười người, nam nữ chia đều, như một quy luật ngầm không cần nhắc đến, ai nấy đều tự hiểu mà ngồi đối diện nhau theo giới tính.

Lận Giai Duyệt vừa ngồi xuống, đã bắt đầu gửi tin nhắn than vãn cho Đào Như Chi:

"Aaaa nếu biết trước thì tụi mình đã đi sớm hơn mười phút rồi!"

Cô ấy tiếc nuối vì chỗ đối diện với crush đã bị một cô gái khác nhanh chân chiếm mất.

Đào Như Chi dịu dàng an ủi:

"Giữa chừng có thể đổi chỗ, lúc đó cậu cứ nhanh tay lẹ mắt nhé."

Trong nhóm chat nhỏ trên WeChat cũng bất ngờ hiện lên một dấu đỏ, là tin nhắn của chàng trai cuối cùng vẫn chưa tới.

"Xin lỗi mọi người nhé, mình có việc gấp không đến được. Nhưng mình nhờ bạn cùng phòng tới thay, chúc mọi người chơi vui vẻ!"

Mọi người trong nhóm ai nấy đều gửi tin nhắn tiếc nuối, chỉ có Đào Như Chi là thật lòng thấy… hơi tiếc. Cô nghĩ, nếu anh ta không đến thì hay biết mấy, nửa đầu buổi cô có thể ăn uống thảnh thơi mà chẳng cần hao tốn lời lẽ cho những cuộc trò chuyện vô thưởng vô phạt với người lạ.

Cô mở nắp chai nước dừa, vừa uống từng ngụm chậm rãi, vừa buồn chán cúi đầu chơi "tiêu diệt kẹo ngọt" dưới gầm bàn.

Cửa tự động của quán nướng khẽ mở ra, một người bước vào và ngồi xuống chỗ trống đối diện cô.

Đào Như Chi vẫn không để tâm, đầu cúi thấp, mặc kệ thế giới.

Mãi đến khi có ai đó cất giọng:

"Ồ, cuối cùng cũng đủ người rồi! Nào, mọi người tự giới thiệu chút nhé!"

Cô mới cất điện thoại, hơi ngẩng đầu nhìn sang đối diện.

Ánh mắt ấy khiến Đào Như Chi suýt nữa nghẹn nước.

Một tay Lâm Diệu Viễn chống cằm, đang chăm chú nhìn cô không rời.

Khi thấy cô ngẩng đầu, cậu chớp mắt một cái, như chào cô bằng cách kín đáo nhất.

Hôm nay cậu ăn mặc rất tùy ý, độc một chiếc hoodie xám, đội mũ lưỡi trai, trông vẫn còn nét thiếu niên chưa phai hẳn, nhưng dáng người lại có phần cao lớn của một thanh niên trẻ tuổi, lưng thẳng vai rộng. Ở giữa hai bờ trưởng thành và trong sáng, khí chất ấy khiến người ta vừa muốn buông lơi cảnh giác, lại vừa chẳng thể không cẩn trọng.

Lâm Diệu Viễn nhẹ nhàng quay sang mọi người, giọng trầm vừa đủ:

"Tôi là người đến thay vị trí trống. Lâm Diệu Viễn, khoa Luật đại học Hoa Đại. Xin lỗi đã để mọi người đợi lâu."

Một cô gái hoạt bát lập tức đỡ lời:

"Đợi mãi mà đón được một nam thần như này thì đúng là lời to rồi còn gì!"

Tiếng cười rộ lên, chỉ có Đào Như Chi còn đang hoảng hồn, cố gượng cười theo hai tiếng cho có.

Người phản ứng y như cô là Lận Giai Duyệt. Cô ấy nhìn Lâm Diệu Viễn mấy lần, ánh mắt như va phải ký ức mờ xa, rồi lập tức ghé sát tai Đào Như Chi thì thầm:

"Trời đất, kia chẳng phải em trai cậu à?!"

"Ừm…"

Lận Giai Duyệt bật cười:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!