Biên tập: Đi Đâu Đấy
Đêm hôm đó, Đào Như Chi lại một lần nữa chạy về gần ga tàu, thuê một phòng nhỏ. Sáng hôm sau, cô bắt chuyến tàu sớm nhất rời khỏi Bạch Hà.
Trước khi đi, cô chỉ gửi cho Lâm Diệu Viễn một câu:
"Nếu cậu không đỗ đại học thì đừng đến gặp tôi."
Cậu rất nhanh đã hồi âm bốn chữ:
"Gặp ở Kinh Kỳ."
Khi Lâm Diệu Viễn thi đại học, Đào Như Chi cũng đang rất bận, tuần ôn thi cuối kỳ vừa bắt đầu, mọi chuyện cứ dồn dập khiến cô không còn thời gian để lo lắng cho kỳ thi của cậu nữa. Mà cũng tốt. Bận rộn giúp cô không cần phải đặt hết tâm trí vào nỗi bất an kia.
Chiều hôm cậu thi xong, có lẽ ngay lúc vừa rời khỏi cổng trường, Đào Như Chi nhận được tin nhắn hiếm hoi từ cậu.
Chỉ là một icon đeo kính râm ngầu ngầu.
Cô bật cười, ôm điện thoại trong tay mà không dằn được khóe môi.
Cậu chính thức bước vào kỳ nghỉ, còn kỳ nghỉ của cô thì vẫn chưa đến. Đại học còn một tháng nữa mới nghỉ hè. Trong những ngày tập trung cho thi cuối kỳ ấy, kết quả tuyển sinh của Lâm Diệu Viễn cũng vừa được công bố.
Trước đó, cậu chưa từng nói cho ai biết nguyện vọng của mình là trường nào. Nhưng Đào Như Chi đoán được — với điểm số của cậu, đủ sức vào cả Kinh Đại hay Hoa Đại danh tiếng ngang nhau.
Cô đoán cậu sẽ chọn Hoa Đại và đúng là như thế thật. Đọc Full Tại Truyenfull. vision
Kết quả vừa ra, ai nấy đều vui mừng hớn hở. Bố cô còn tag cô trong nhóm chat gia đình, nói rằng:
"Lâm Diệu Viễn sau này cũng học đại học ở Kinh Kỳ rồi đó, con là người đi trước, nhớ chăm sóc nó nhiều một chút."
Cô chỉ nhắn gọn:
"Dạ."
Sau đó, mọi người trong nhóm lại bắt đầu bàn chuyện du lịch hè. Như là món quà tốt nghiệp dành cho Lâm Diệu Viễn, lần này chính Lâm Đường Quyên đề nghị đi đảo. Chuyến công tác dài ngày ở Tokyo của bà cũng sắp kết thúc, có thể tranh thủ được vài ngày nghỉ.
Đào Như Chi không tham gia vào cuộc bàn luận ấy. Vài hôm trước cô đã nói rõ trong nhóm, hè này cô không định về nhà.
Quán cà phê nơi cô làm thêm rất bận vào mùa hè. Nếu cô nghỉ quá lâu, quản lý sẽ phải tìm người khác thay thế, mà như vậy, có nghĩa là cô mất luôn công việc này.
Hiện tại, cô vẫn rất hài lòng với công việc đó. Nhất là khi quản lý rất tốt bụng, nên sau cùng cô quyết định ở lại.
Đào Khang Sanh không phản đối, trái lại còn cảm thán, hình như con gái ông thật sự đã trưởng thành rồi. Lần đầu tiên trong đời ông có cảm giác đó.
Điều khiến cô ngạc nhiên, là cả Lâm Diệu Viễn cũng không nói gì.
Khi kỳ nghỉ hè sắp kết thúc, cô gọi điện về cho bố, nghe ông kể về những ngày hè sôi động của Lâm Diệu Viễn: nào là du lịch tốt nghiệp, nào là đưa Mưa Nhỏ đến sống với cô ở Đông Đài, nào là tụ tập bạn bè, học lái xe… Cậu ấy vẫn sống một cuộc sống rực rỡ, dù không có cô tham dự. Và tất nhiên — cô cũng vậy.
Có vẻ như cả hai người họ… thật sự đều không cần nhau.
Mà cũng phải thôi, suốt mười bảy mười tám năm qua, họ vẫn luôn sống như vậy.
Cuối cuộc gọi, bố cô còn nói rằng cậu ấy cũng bắt đầu đi làm thêm rồi.
Đào Như Chi hỏi:
"Ở tiệm xăm kia à?"
Đào Khang Sanh tỏ ra vô cùng ngạc nhiên:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!