Chương 36: (Vô Đề)

Biên tập: Đi Đâu Đấy

Còn khá lâu nữa mới đến giờ ăn tối, Đào Như Chi mượn cớ ra ngoài mua đồ, lén lút chuồn khỏi nhà.

Chiếc xe đạp đã bị bố cất xuống tầng hầm từ lâu, cô cũng đã một thời gian không đụng đến nó. Ở Kinh Kỳ, sau vài tháng quen đi tàu điện ngầm, giờ đột ngột quay lại đạp xe, ghi đông loạng choạng như thể không chịu nghe lời. May thay, cô không đến nỗi mất mặt té lăn ra đường.

Sau một đoạn ngắn làm quen, cô đạp vững hơn rồi bất ngờ tăng tốc, lao vào con đường lớn của buổi chiều bốn giờ.

Hôm nay Lâm Diệu Viễn dẫn Mưa Nhỏ đi dạo khá xa. Địa điểm ấy lại chính là nơi hai người lần đầu tiên chụp ảnh cho nhau, Công viên Phi Điểu.

Mới tháng Hai, cây anh đào trong công viên còn trơ trụi, chỉ có những cành khẳng khiu vươn lên trời, không một cánh hoa nào, vì thế công viên vắng lặng, hầu như chẳng mấy người. Dưới tán cây hơi lạnh ấy, chỉ có một thiếu niên và một chú chó nhỏ.

Từ xa giọng Đào Như Chi vọng tới:

"Mưa Nhỏ——"

Lâm Diệu Viễn quay đầu lại, ánh mắt như thể không phải gọi chó mà là gọi chính cậu vậy.

Khóe môi Đào Như Chi khẽ cong, không kìm được nụ cười.

Cô bước nhanh tới, ngồi xổm xuống, ôm Mưa Nhỏ vào lòng, dụi mặt vào bộ lông mềm của nó. Tuy Lâm Diệu Viễn thường xuyên gửi ảnh nó cho cô, nhưng nhìn tận mắt mới nhận ra Mưa Nhỏ đã lớn thật rồi — trước đây còn nhỏ xíu, giờ thì nặng đến mức gần như không bế nổi nữa.

Ban đầu cô còn sợ lâu không gặp sẽ khiến Mưa Nhỏ quên mình, nhưng khi ngửi thấy mùi quen thuộc, nó cứ cố chui rúc vào lòng cô, khiến Đào Như Chi nhẹ lòng. Cô vùi mặt vào đầu nó, thì thầm:

"Bé ngoan, quà của chị không mua uổng nha."

Lâm Diệu Viễn cầm dây dắt, cúi đầu nhìn cô và Mưa Nhỏ âu yếm nhau. Trong mắt cậu, dáng cô ngồi xổm cũng giống như một chú cún con.

Hai người chẳng ai hay biết rằng, trong lòng người kia, đối phương đã hóa thành thú cưng một cách kỳ lạ và điều đó lại khiến cả hai cảm thấy ngầm đắc ý.

Lâm Diệu Viễn nhìn thấy cô lôi ra từ túi một bộ đồ cho chó, đỏ tươi rực rỡ, cổ áo còn có viền lông xù xì, vô cùng hợp với không khí ngày Tết.

Cô ướm lên người Mưa Nhỏ, hài lòng bảo:

"Chà chà hợp quá ta."

Lâm Diệu Viễn giơ tay ra.

Đào Như Chi sững người, rồi cũng đưa tay về phía cậu.

Hai người cùng ngơ ngác.

Cậu hỏi:

"Cô làm gì vậy?"

"Cậu không phải định kéo tôi dậy à?"

"…Tôi đang đòi quà mà."

"…."

Đào Như Chi xấu hổ "à" một tiếng, đang rụt tay lại thì cổ tay bị Lâm Diệu Viễn giữ lấy.

Cậu chỉ khẽ dùng sức, đã kéo cô đứng dậy nhẹ như không.

"Đang giảm cân à? Nhẹ thế?"

Đào Như Chi vội rút tay lại, ngượng ngùng đáp:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!