Biên tập: Đi Đâu Đấy
Tới khi nhận được tin nhắn của Lâm Diệu Viễn thì trời đã sẩm tối. Cậu lặng lẽ quay về nhà ở Bạch Hà, hệt như thực sự chỉ ghé nhà Đại Chu ở gần đó nghỉ một đêm, chứ không phải đã tốn hơn mười tiếng đồng hồ ngồi tàu xe chạy tới chạy lui, trải qua một đêm sinh nhật mười tám tuổi không thể gọi là rực rỡ, nhưng lại vô cùng bốc đồng cùng người "chị" mà cậu vẫn luôn không ưa.
Cậu gửi cho cô một tấm ảnh selfie, đội món quà sinh nhật cô tặng, cúi đầu nhìn xuống ống kính, đường nét mày mắt dưới ánh sáng thoáng đổ trông vừa sâu vừa tĩnh.
Đào Như Chi không nhịn được mà nhìn kỹ thêm mấy lần.
…Quả nhiên rất hợp với cậu, con mắt thẩm mỹ của mình cũng không tệ nhỉ.
Cô ngẫm nghĩ một hồi, gõ xuống một câu bình luận hoàn toàn chẳng liên quan:
"Dùng nó để nghe từ vựng nhiều vào, học hành chăm chỉ, ngày ngày tiến bộ."
Lâm Diệu Viễn lập tức gửi tới một chuỗi dấu chấm lửng.
Đào Như Chi vừa định cất điện thoại đi, lại thấy cậu nhắn thêm:
"Cái này không rẻ lắm đúng không? Tiền sinh hoạt của cô có đủ dùng không?"
Cô không muốn nói ra việc đã đi làm thêm chỉ để mua quà, bèn lấp li3m cho qua:
"Tiền quỹ đen đó!"
Bên kia hiện dòng "đang nhập…" chớp tắt không ngừng. Cuối cùng, điều cô muốn nghe nhất cũng đến:
"Cảm ơn nhé."
Sau sinh nhật của Lâm Diệu Viễn, Đào Như Chi vẫn đi làm thêm ở quán cà phê như thường, chỉ là không còn nhận ca dày đặc nữa.
Những lúc rảnh, cô thỉnh thoảng ra phố với Lận Giai Duyệt. Kinh Kỳ rộng lớn, còn nhiều chỗ cô chưa có dịp khám phá. Ngoài ra, cô cũng đến thư viện, hoặc tham gia các hoạt động của câu lạc bộ.
Có lẽ để bù lại quãng thời gian gián đoạn trước đó, câu lạc bộ tổ chức hoạt động khá thường xuyên. Nhưng nội dung thì nhẹ nhàng: cùng nhau xem phim, có cả phim thương mại lẫn nghệ thuật, lựa chọn cuối cùng do hội trưởng quyết định.
Dĩ nhiên, không phải ai cũng có thời gian rảnh, số lượng người tham gia mỗi lần cũng không cố định. Như hai lần đầu, Đào Như Chi đều vắng mặt. Dù Tống Nguyên Minh đã tránh chọn phim hành động như cô từng than phiền, đáng tiếc cô vẫn không có hứng thú với lựa chọn của anh ta.
Cho tới lần thứ ba, Tống Nguyên Minh gửi poster vào nhóm: "Mùa hè của Kikujiro."
Đó là một trong những phim mới được chiếu tại rạp nghệ thuật Mona. Anh chọn bộ này. Đào Như Chi đánh giá cao gu thẩm mỹ lần này của Tống Nguyên Minh, liền đăng ký tham gia.
Tính ra, đây đã là lần thứ tám cô xem bộ phim này.
Hôm xem phim lạnh bất ngờ. Dù chỉ mới đầu tháng Mười Hai, nhưng đợt không khí lạnh tràn về khiến tiết trời còn lạnh hơn cả những mùa đông năm trước.
Lận Giai Duyệt hôm đó có việc, chỉ mình cô đến. Đào Như Chi quàng khăn thật dày, bịt tai, hai tay rúc vào túi áo, đi ngược gió ra khỏi cổng trường.
Cả nhóm hẹn gặp nhau tại rạp chiếu phim. Cô đến không sớm cũng chẳng muộn, còn mười lăm phút nữa là phim bắt đầu. Tống Nguyên Minh đang hỏi trong nhóm có ai muốn uống coca hay cacao nóng, anh ta mời.
Đào Như Chi nhớ ra lần trước mình từng nói sẽ mời anh ta một ly cà phê, bèn thản nhiên đáp:
"Anh muốn uống gì không? Ly này để em mời anh nhé."
Tống Nguyên Minh hơi sững người, rồi nháy mắt cười:
"Vậy thì tôi không khách sáo đâu."
Cô lấy đồ uống và vé, tiện tay chụp một tấm ảnh.
Còn năm phút nữa là phim bắt đầu, họ vào rạp. Đào Như Chi ngồi ở hàng ghế trong cùng, trong lúc chờ, chẳng có việc gì làm liền gửi tấm ảnh vừa chụp cho Lâm Diệu Viễn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!