Biên tập: Đi Đâu Đấy
Ngón tay Đào Như Chi khẽ gõ lên quầy tính tiền, từng nhịp nhẹ như chờ đợi điều gì đó, nhưng nhân viên vẫn chưa quay lại thì cô bất ngờ nghe thấy tiếng gọi.
Cô ngẩn người nhìn về phía phát ra âm thanh—là nhóm của Tống Nguyên Minh.
"Chào hội trưởng." Cô theo phản xạ nở nụ cười kiểu tiếp tân, lịch sự mà không xa cách, "Các anh ăn lẩu xong rồi à?"
Câu này hoàn toàn thừa, bởi cô vừa gặp Lận Giai Duyệt ngoài cửa.
Nhưng đôi khi, những lời dư thừa lại là phép xã giao tốt nhất.
Có người bên cạnh Tống Nguyên Minh trêu:
"Hiếm khi Nguyên Minh chịu đãi, mà em ăn có chút xíu là đi, tiếc ghê."
Tống Nguyên Minh vội vã phủ nhận:
"Đừng có nghe cậu ta nói bừa, tôi rộng rãi lắm đấy nhé."
Đào Như Chi mỉm cười:
"Tiếc thật đó, lần sau nhất định em sẽ ăn bù cho đủ."
"Bên em không có chuyện gì lớn chứ? Thấy lúc nãy đi vội vàng, nhìn hơi luống cuống."
Tống Nguyên Minh vẫn giữ dáng vẻ của một hội trưởng tận tâm, ân cần hỏi han.
Đào Như Chi gật nhẹ:
"Cảm ơn anh, không có gì đâu ạ."
"Vậy thì tốt."
Những người khác bắt đầu tản ra, người chọn nước uống, người tìm đồ ăn vặt. Riêng Tống Nguyên Minh vẫn đứng cạnh quầy, nhìn cô nói tiếp:
"Tôi định hỏi em, sau này còn hay đặt nhầm đơn nữa không?"
Đào Như Chi ngẩn ra một thoáng.
"À, chẳng lẽ em không nhớ tôi à?" Tống Nguyên Minh gãi đầu, "Tôi cứ tưởng em nhớ rồi cơ, cái hôm ở quán cà phê ấy…"
"Nhớ chứ." Đào Như Chi cắt lời anh ta, "Lúc đó em còn nghĩ nếu anh quay lại, em sẽ mời anh một ly cà phê. Nhưng sau đó không thấy anh tới nữa."
Tống Nguyên Minh vỗ vỗ chân mình:
"Giờ thì em hiểu vì sao rồi đấy."
"Chân anh hồi phục hẳn chưa?"
"Yên tâm!"
Đúng lúc ấy, nhân viên bước ra từ trong, trên tay là một túi nhỏ đựng những cây nến màu sắc rực rỡ.
Tống Nguyên Minh lúc này mới chú ý tới chiếc bánh trong tay cô.
Anh ta ngạc nhiên hỏi:
"Không lẽ hôm nay là sinh nhật em?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!