Chương 33: (Vô Đề)

Biên tập: Đi Đâu Đấy

Buổi tụ họp còn lâu mới kết thúc, vậy mà Đào Như Chi lại phải vội vã rời đi trước.

Lận Giai Duyệt ngạc nhiên hỏi:

"Sao đột nhiên lại đi thế?"

Đào Như Chi chắp tay làm động tác xin tha, cười nói lấp lửng:

"Có chút việc gấp, ngại quá~"

"Thôi được, lát nữa gặp lại ở ký túc xá nha."

Cô gật đầu, vẫy tay chào những người còn lại, cố giữ vẻ bình tĩnh bước ra khỏi phòng bao, rời khỏi quán lẩu.

Thu về trời trở gió, từng đợt lạnh len qua lớp áo, Đào Như Chi rụt cổ lại, vừa tra tuyến tàu điện đến ga cao tốc, vừa sải bước đi nhanh về phía trạm.

Tra xong tuyến đường, cô nhét điện thoại vào túi áo, chạy vội trên con đường nhỏ trải đầy lá ngô đồng vàng rụm.

Gần một tiếng sau, ga tàu Kinh Kỳ đã thưa người, Đào Như Chi bước vào sảnh chờ, rất nhanh đã nhìn thấy Lâm Diệu Viễn đang ngồi khuất trong một góc.

Bước chân cô khựng lại, vội nép mình sau cánh cửa.

Mặt sau cánh cửa có một vệt kim loại dài, không sáng như gương, nhưng vẫn mơ hồ phản chiếu được hình dáng khuôn mặt.

Cô hơi cúi người, chỉnh lại mái tóc bị gió thổi rối, dặm lại son môi đã phai sau nồi lẩu cay nồng.

Một phút sau, cô từ tốn bước ra, đến ngồi xuống chiếc ghế trống cạnh Lâm Diệu Viễn.

Cô khẽ hất tóc, rõ ràng thời gian không gặp chẳng bao lâu, nhưng trong lòng vẫn thấy như lâu lắm rồi chưa gặp, có chút lúng túng không tên.

Lâm Diệu Viễn lặng lẽ nhìn cô, ánh mắt mang chút dò xét.

Cô bị nhìn đến mất tự nhiên, khẽ liếc lại:

"Nhìn gì thế?"

Ánh mắt cậu rời khỏi gương mặt trang điểm nhẹ của cô:

"Không có gì."

Cô lại nhìn quanh:

"Cậu đi một mình à?"

Cậu cố ý vươn vai tỏ vẻ mệt mỏi:

"Ừ, một mình đợi cô lâu lắm rồi đấy."

"Chắc gì đã lâu?"

"Tôi thấy lâu thật mà." Cậu lắc lắc chiếc điện thoại, "Đến pin cũng cạn sạch rồi."

"Không mang sạc dự phòng à?"

"Trên đường sạc hết sạch luôn rồi."

"Ai bảo cậu cứ phải đi tàu, vừa lâu vừa mệt, đi máy bay cho xong."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!