Biên tập: Đi Đâu Đấy
Sau khi ngắt cuộc gọi video, Đào Như Chi lại ngồi yên trong quán cà phê đọc sách thêm một lúc. Trước khi rời đi, ánh mắt cô vô tình dừng lại nơi cửa kính, có một tờ thông báo tuyển dụng làm thêm. Cô lặng lẽ ghi lại số điện thoại vào ghi chú trong máy.
Một tuần sau, Lận Giai Duyệt hẹn cô đi dạo phố cuối tuần. Đào Như Chi mỉm cười xin lỗi:
"Cuối tuần này tớ phải đến quán cà phê làm thêm rồi. Xin lỗi nhé, để tớ mời cậu một ly cà phê coi như đền bù."
Lận Giai Duyệt trợn mắt ngạc nhiên:
"Mới khai giảng được bao lâu đâu, cậu đã đi tìm việc làm rồi sao?"
Cô chỉ đáp qua loa:
"Có một món đồ… tớ muốn mua."
Lần trước hai người cùng đi dạo trung tâm thương mại, Đào Như Chi đã trông thấy một chiếc tai nghe chụp đầu, lớp vỏ kim loại màu xanh lam, được trưng bày trên mô hình người trong tủ kính. Chỉ là một khoảnh khắc thoáng qua, nhưng khuôn mặt không biểu cảm của mô hình ấy bỗng dưng lại mang hình bóng của Lâm Diệu Viễn.
"Nếu cái tai nghe đó đội lên đầu cậu ấy thì chắc hợp lắm…" ý nghĩ ấy lướt qua cô như một áng mây nhẹ.
Qua cửa hải quan lần đó, cô đã vô tình nhìn thấy hộ chiếu của cậu. Và rồi, không hiểu sao, cô nhớ luôn sinh nhật của cậu là ngày 28 tháng 10. Còn chưa đầy một tháng nữa.
Ban đầu, cô vẫn lưỡng lự không biết có nên tặng quà hay không. Nhưng rồi… nhìn thấy chiếc tai nghe ấy, sự lưỡng lự dường như đã có câu trả lời. Nó quá phù hợp với cậu. Trong chuyến đi trước, cậu còn mua cả loa bluetooth, chắc hẳn cậu thích âm nhạc lắm.
Dẫu sao thì, mười tám tuổi chỉ đến một lần trong đời – sinh nhật đầu tiên của tuổi trưởng thành. Cô, một người đã "vượt ngưỡng mười tám", phải thể hiện một chút phong thái của người lớn.
Nhưng khi nhìn thấy giá của chiếc tai nghe, Đào Như Chi lập tức quay đi, mắt không dám liếc lại lần nữa.
Quá đắt!
Trừ lần dùng tiền mừng tuổi để mua quà sinh nhật cho bố, cô chưa từng bỏ ra một số tiền lớn như vậy. Mà tiền mừng tuổi bây giờ cũng chẳng còn bao nhiêu, nếu mua nó, chắc cô phải ăn mì gói cả tháng.
Thế rồi, ngày hôm đó, khi ánh mắt cô tình cờ thấy mẩu giấy dán trên cửa quán cà phê, ý nghĩ từng bị bỏ dở kia lại ùa về như một cơn sóng lặng lẽ:
Biết đâu, làm thêm một thời gian ngắn là đủ tiền mua quà thì sao?
Cô khẽ cười, có lẽ đây là ý trời chăng?
Thật ra, cô đã định sẽ tự lập, không còn dựa vào tiền sinh hoạt của bố trong suốt thời gian học đại học. Việc đi làm thêm chỉ là đưa kế hoạch ấy sớm hơn một chút.
Buổi phỏng vấn diễn ra thuận lợi ngoài mong đợi. Quán gần trường, thời gian hợp lý, quả thật là công việc bán thời gian lý tưởng.
Mang theo niềm hứng khởi của ngày đầu tiên đi làm, cô nhanh chóng bị "hiện thực" vả cho một cú đau điếng, quán quá đông, nhân viên còn thiếu, cô gần như bị kéo thẳng ra quầy order mà chẳng kịp làm quen không khí.
Tuy quy trình đã được hướng dẫn, cô cũng đã học qua, nhưng việc nhớ các mã số đồ uống kèm theo tên thì không thể nhanh đến thế.
Hàng người xếp dài trước quầy khiến cô phải tăng tốc. Mắt lia nhanh, tay gõ vội, như một cái máy đang chạy hết công suất. Cuối cùng khi dòng người thưa bớt, Đào Như Chi dựa vào quầy thở d ốc, mồ hôi ướt đẫm sau lưng áo.
"Xin lỗi…" – một giọng nói vang lên. Là một nam sinh đeo khuyên tai một bên, cầm trên tay ly cà phê: "Hình như tôi gọi cappuccino, mà lại nhận được latte?"
Cô lập tức nở nụ cười chuyên nghiệp:
"Anh cho em xem hóa đơn được không ạ?"
"À, được thôi." Anh ta đưa hóa đơn, cô đối chiếu mã – đúng là một ly latte.
Không phải làm sai đồ uống, mà là cô bấm nhầm mã.
Cô cúi đầu lí nhí xin lỗi:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!