Chương 31: Phần III: Màu Cam - Chương 30: Màu cam (1)

*Màu của đam mê, can đảm cũng là màu của sự chậm trễ.

Biên tập: Đi Đâu Đấy

Thuở nhỏ, đã từng có một lần rất sớm, Đào Như Chi theo bố mẹ đến Kinh Kỳ. Khi ấy, họ vẫn còn chưa ly hôn, cùng nhau đưa cô đến thành phố này chơi.

Thế nhưng ký ức non nớt từ lâu đã chẳng còn sót lại chút gì. Đối với Đào Như Chi của hiện tại, Kinh Kỳ giờ đây là một thành phố hoàn toàn xa lạ, hoàn toàn mới mẻ.

Sau khi bị hệ thống tàu điện ngầm Tokyo "đánh cho tơi tả" trong lần trước, lần này cô đã học khôn, suôn sẻ chuyển tuyến, ngồi tàu đến trường – nơi mà suốt ba năm qua cô từng âm thầm thề rằng nhất định phải đỗ vào.

Cô bước chân vào cổng trường, những tháng ngày từng thức khuya dậy sớm, máu chảy ròng ròng dưới cằm vì học cứ thế trôi vèo qua trong đầu, không chút dấu vết. Chỉ còn lại cảm giác háo hức, là khao khát về một cuộc sống mới đang chờ phía trước.

Ngôi trường… quả thực quá đỗi rộng lớn. Diện tích cả tiểu học, trung học và phổ thông của cô cộng lại cũng không bằng một góc ở đây. Người trong khuôn viên thì đông chưa từng thấy, có người đạp xe vụt qua, có nhóm ba nhóm năm rôm rả bước ra từ nhà ăn, cũng có những người giống cô, kéo vali lạc lõng, ánh mắt hoang mang.

Đào Như Chi như một du khách, cứ đi vài bước lại đưa điện thoại lên chụp ảnh: cây cối tầm thường, vòi phun nước, dãy giảng đường gạch đỏ, băng ghế dài… vừa chụp, vừa gửi cho bố, vừa thong thả lê bước đến ký túc xá.

Khi đến nơi ở được phân, cô mới sực nhận ra, mình đến hơi muộn.

Ba chiếc giường đã bị chiếm hết, chỉ còn trống chiếc sát cửa. Trong phòng lúc ấy chỉ có một người đi cùng mẹ, cả hai đang bận rộn thu dọn giường chiếu.

Đào Như Chi chủ động chào hỏi:

"Chào cậu, tớ là Đào Như Chi."

Tên của cả bốn người đã dán sẵn ngoài cửa phòng, nên cô cũng không cần nói dài dòng.

Cô gái kia quay lại, tay vẫn không ngừng làm việc:

"Chào cậu! Tớ là Lận Giai Duyệt! Hai người kia tới từ hôm qua, giờ đang ăn ở nhà ăn rồi."

"À, vậy à."

Đào Như Chi cởi balo, đặt xuống. Mẹ của Giai Duyệt thấy ngoài cửa không còn ai khác bước vào, bất ngờ hỏi:

"Cháu đến một mình à? Là người bản địa hả?"

Cô lắc đầu:

"Cháu quê ở Bạch Hà ạ."

"Ôi, nơi ấy đẹp lắm đó, non xanh nước biếc." Mẹ Lận nhiệt tình nói, "Trưa nay ăn cùng cô với Giai Duyệt nhé!"

Lận Giai Duyệt dừng tay, bước tới khoác vai cô:

"Đi thôi, sau này là bạn cùng phòng rồi mà!"

Khó lòng từ chối lòng tốt của người khác, Đào Như Chi gật đầu, cùng họ ra quán ngoài trường ăn một bữa no nê.

Trong bữa ăn, cô và Giai Duyệt trao đổi phương thức liên lạc, giờ chẳng ai còn dùng QQ, đều chuyển sang WeChat cả rồi. Giai Duyệt kéo cô vào nhóm tân sinh viên, đã có hàng trăm người trong đó.

Tin nhắn trong nhóm lướt vùn vụt, người ta trao đổi thông tin, lại có liên tục thông báo ai mới được thêm vào, chẳng mấy chốc dòng chào hỏi của cô bị đẩy tuột xuống dưới cùng.

Thì ra đây là đại học.

Nếu phải dùng một từ để hình dung cảm giác này, thì đó là:

Tên lửa rốt cuộc cũng được phóng khỏi quê nhà, nhưng rồi mới nhận ra, trong không gian bao la kia, mình chỉ là một ngôi sao nhỏ bé chẳng mấy ai để ý.

Nhưng điều ấy không hề tệ. Chỉ khi nhận ra sự nhỏ bé của bản thân, người ta mới có khát vọng tiếp tục khám phá thế giới rộng lớn phía ngoài.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!