Chương 30: (Vô Đề)

Biên tập: Đi Đâu Đấy

Hôm sau, máy bay cất cánh đúng giờ từ Narita.

Lâm Đường Quyên tiễn ba người họ đến sân bay, mãi cho đến lúc qua cửa kiểm tra an ninh, bà mới bịn rịn vẫy tay chào tạm biệt.

Tưởng mình sẽ chẳng buồn bã gì, vậy mà cái không khí sân bay cộng với một cái ôm vẫn luôn là cặp đôi không thể tách rời. Khi Lâm Đường Quyên ôm lấy cô, Đào Như Chi chợt nhớ đến nhà tắm nhỏ kỳ quái ở đảo Naoshima hôm nào, nhớ đến cái hôm bà giúp cô thoa kem dưỡng thể xong, từ phía sau lặng lẽ ôm lấy cô một cái.

Bất kể là cái ôm hôm ấy hay cái ôm của hiện tại, Đào Như Chi đều chẳng quen thuộc chút nào. Cô vốn chỉ là một mặt hồ phẳng lặng, vậy mà đôi tay vươn ra của Lâm Đường Quyên lại cứ làm mặt nước xao động.

Đấy, bà lại vỗ nhẹ lên lưng cô, thì thầm cam đoan: "Đợi dì về, dì dẫn con đi trị mụn lưng nhé."

Đào Như Chi cứng ngắc gật đầu: "Vâng ạ."

Cô chợt nhớ đến món quà đầu tiên mà Lâm Đường Quyên tặng mình. Cô đã cất nó đi, cho đến tận bây giờ vẫn chưa từng mở ra xem.

Lần này về rồi, nhất định phải mở. Nếu tiện mang theo, cô sẽ đem nó lên đại học.

Vị trí của ba người trên chuyến bay không liền kề, nhưng cũng khá gần. Vừa ngồi vào chỗ, cô đã bịt mắt lại và ngủ thiếp đi. Lơ mơ nghe thấy giọng Đào Khang Sanh lẩm bẩm: "Sao hai đứa tụi bay đứa nào cũng ngáp ngắn ngáp dài thế?"

Đương nhiên rồi, nếu để bố biết hai người họ đến tận ba giờ sáng mới lững thững đi bộ về khách sạn, chắc ông sẽ bị dọa chết ngất.

Sau khi máy bay cất cánh, Đào Như Chi ngả lưng điều chỉnh ghế, rồi rất nhanh chìm vào giấc ngủ sâu. Ngay cả lúc phát suất ăn cô cũng không hề hay biết.

Trong cơn rung lắc giữa tầng mây, cô lại cảm giác như mình vẫn chưa rời đi. Vẫn còn ở Tokyo, vẫn ở trong đêm hôm qua, trên con đường xa lạ mà cũng đầy tươi mới, nơi cô và Lâm Diệu Viễn sóng bước về khách sạn.

Sau khi về đến Bạch Hà, ba người họ như bị rút sạch tinh lực, hai ngày đầu chỉ quanh quẩn trong nhà, nằm dài như xác sống. Đào Khang San đến cơm cũng chẳng buồn nấu, liên tục gọi đồ ăn ngoài, sống những ngày nhàn nhã như chưa từng biết mệt mỏi là gì.

Đến ngày thứ ba, ông dậy từ sáng sớm, xách theo một con gà sống và cá tươi từ chợ về, tất bật trong bếp.

Vì hôm nay là ngày công bố điểm thi đại học.

Đào Như Chi dậy sớm. Trong lúc lắng nghe tiếng dầu mỡ lách tách vang lên từ bếp, trái tim vốn đang thấp thỏm lại trở nên bình tĩnh đến kỳ lạ.

Cô bình thản xuống giường, mở trang tra cứu điểm, rồi không chút do dự gõ vào số báo danh của mình.

Khi dãy số hiện lên trên màn hình, cô sững sờ nhìn chằm chằm hồi lâu.

Tới khi hoàn hồn, cô bất chợt òa khóc nức nở giữa phòng. Cửa bị Đào Khang Sanh hoảng hốt đẩy ra, tay ông vẫn cầm cái xẻng chiên, đứng chết trân ngoài cửa, không biết nên vào hay lui.

Sau lưng ông là Lâm Diệu Viễn đang thập thò ló đầu.

Cả hai người đều dừng lại ngoài ngưỡng cửa, không ai dám bước vào.

Đào Như Chi vừa cười vừa khóc, nói lớn: "Con chắc là đủ điểm vào Kinh đại rồi."

Lúc này Đào Khang Sanh mới sực nhớ: "Chết rồi! Cháy!" rồi hốt hoảng chạy vào bếp. Lâm Diệu Viễn cầm hộp khăn giấy bước vào phòng cô, rút hai tờ, nhẹ nhàng áp lên mặt cô.

"Lần sau đừng khóc nữa." Cậu che đi đôi mắt đỏ hoe của cô, "Khóc lên xấu lắm."

Cô trả đũa bằng cách xì mũi vào tay cậu.

Đó là một ngày hỗn loạn và rối bời. Rất nhiều người gọi điện hỏi điểm thi của cô. Lâm Đường Quyên và mẹ cô cũng lần lượt gọi tới.

Cảm giác này thật kỳ lạ.

Xong xuôi với đám người lớn, Đào Như Chi mới có thời gian mở QQ. Tin nhắn nhóm lẫn tin riêng đều đã chen chúc đầy danh sách. Ánh mắt cô lập tức bắt gặp tên của Lương Minh Kiệt.

Ảnh đại diện của cậu là một chiếc máy ảnh, lặng lẽ nhấp nháy.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!