Biên tập: Đi Đâu Đấy
Đào Như Chi tất nhiên là cố ý rồi.
Một màn "ra oai phủ đầu" chẳng đáng nói, cô tự thấy mình rất biết chừng mực, chỉ đơn giản là đặt quà xuống đất, cũng đâu phải ném vào thùng rác. Nếu ai hỏi, thì cứ bảo là để đấy rồi quên mất, đối phương mà bới móc thì chỉ tổ lộ vẻ hẹp hòi. Vừa lúc khiến người ta khó chịu.
Thế là Đào Như Chi càng có hứng thú quan sát bóng lưng của Lâm Diệu Viễn lúc này, như đứa trẻ con ngồi bên đường, bóp một con kiến rồi tò mò nhìn nó giãy giụa.
Chỉ tiếc là phản ứng của Lâm Diệu Viễn lại làm cô thất vọng.
Cậu không nói gì, cũng không nhìn gì, chỉ đặt hành lý xong rồi lẳng lặng đi xuống lầu.
Nhưng người khiến cô thất vọng hơn lại là Lâm Đường Quyên quay lên sau đó. Vừa nghe bài hát tiếng Nhật phát ra từ phòng khách, bà đã vui vẻ nói: "Thì ra con cũng thích nhạc Nhật à? Vậy là mình có chuyện để tám rồi!"
Đào Như Chi cười khan.
Bên cạnh, Đào Khang Sanh cũng cười, nụ cười chân thành từ tận đáy lòng: "Thấy chưa, bố đã nói hai người hợp nhau mà!"
—
Lâm Đường Quyên và Lâm Diệu Viễn mang theo ba vali, bốn thùng lớn, không thể dọn dẹp xong trong một sớm một chiều. Sau khi thu xếp qua loa, Đào Khang Sanh chở cả nhà ra ngoài ăn tối. Lâm Đường Quyên thản nhiên ngồi vào ghế phụ lái, khiến Đào Như Chi hơi khựng lại, mím môi mở cửa sau ngồi vào, cảm giác tội lỗi với trò nho nhỏ ban sáng cũng theo đó mà tan biến.
Lẽ nào Lâm Đường Quyên không biết? Ghế phụ ấy xưa nay luôn là chỗ của cô mỗi khi đi cùng bố.
Cô vừa ngồi vào, Lâm Đường Quyên bỗng quay đầu lại, như vừa nhớ ra điều gì: "Xin lỗi Như Chi, dì quen ngồi chỗ này mất rồi. Hay con lên đây nhé?" Vừa nói vừa định tháo dây an toàn.
Đào Như Chi thầm nghĩ: Cố tình phải không?
Nếu đồng ý thì hóa ra mình mới là người nhỏ mọn.
Thế nên cô dứt khoát từ chối: "Không sao đâu dì, chỉ là chỗ ngồi thôi mà."
Lúc cô dứt lời, bên cạnh cũng có một người ngồi xuống.
Cơ thể thiếu niên đang độ trưởng thành khiến hàng ghế sau lập tức trở nên chật chội, cô phải dịch người né sang một bên, còn bờ vai của Lâm Diệu Viễn thì tựa vào cánh cửa. Cả hai giữ một khoảng cách khéo léo, chẳng quá gần cũng chẳng quá xa.
Xe đến quán lẩu lần trước, khi xuống xe, Đào Khang Sanh mở cốp sau bưng ra một chậu sơn trà đang còn búp, gọi Lâm Diệu Viễn lại.
"Nghe mẹ con nói con thích hoa trà, đây là quà gặp mặt của chú và Như Chi." Ông có phần hồi hộp, "Cảm ơn món quà lần trước con tặng nhé."
Lúc ấy Đào Như Chi vừa xuống xe từ phía bên kia, liền thấy bố mình đưa mắt ra hiệu.
Cô đành nuốt sự không cam lòng vào bụng, miễn cưỡng phụ họa:
"Ừm, bọn chị " cùng nhau chọn " đấy. Cảm ơn món quà của em nhé."
Dù rằng chính người tặng đã tận mắt thấy món quà ấy chẳng được trân trọng là bao.
Lâm Diệu Viễn không thể không nhận ra vẻ gượng gạo của cô, nhưng cậu vẫn bình thản nhận lấy chậu hoa, giọng điệu nghiêm túc:
"Cảm ơn."
Đào Như Chi bỗng thấy hơi hụt hơi, gượng cười đáp lại:
"Không có gì."
Đào Khang Sanh lúc này mới nhẹ cả người, rút từ túi ra một chùm chìa khóa đưa cho Lâm Diệu Viễn.
"Chìa khóa nhà, cất kỹ nhé."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!