Biên tập: Đi Đâu Đấy
Chuyến bay về nước cất cánh vào tám giờ sáng hôm sau, thời gian họ còn lại ở Tokyo vừa vặn là mười hai tiếng đồng hồ.
Bữa tối, họ ghé một quán rượu nhỏ ven phố. Đào Như Chi đã quá quen tay, gọi ngay một ly rượu quýt mật. Thế nhưng, khi ly rượu được mang lên, vị chát gắt, chẳng thơm lành như ly từng uống ở đồi gió Onomichi.
Chỉ tiếc rằng, chẳng biết đến tháng năm nào mới lại được nếm lại hương vị dịu ngọt ấy.
Ấy thế mà, dù rượu không ngon, Đào Như Chi vẫn uống cạn không sót một giọt, còn gọi thêm ly thứ hai.
Cũng là lần đầu tiên, cô hiểu ra vì sao người lớn lại yêu rượu đến vậy. Thì ra điều khiến người ta quyến luyến chẳng nằm ở mùi vị, mà là ở cái cảm giác, có thể quên đi điều gì đó ngay trong khoảnh khắc này.
Rượu vào nhiều, hậu quả chính là phải liên tục ra vào nhà vệ sinh. Phía sau căn phòng nhỏ hẹp ấy, cô tình cờ nhìn thấy một tấm poster quen thuộc, chính là tấm quảng cáo hành trình du thuyền vòng quanh thế giới, từng thấy ngay ngày đầu tiên đặt chân tới Tokyo.
"Sao chỗ nào không dán poster, lại cứ phải dán sau cửa nhà vệ sinh nhỉ?"
Khi quay về bàn, Đào Như Chi vừa đi vừa lẩm bẩm, giọng đầy ngạc nhiên.
Lâm Đường Quyên nghe thấy, liền hỏi: "Sao vậy?"
Đào Như Chi lè nhè nói: "Poster á, du lịch vòng quanh thế giới, giá chín mươi ngàn vạn yên!"
Lâm Đường Quyên bật cười gật đầu: "À cái đó ấy à, phổ biến lắm. Dán poster quảng cáo như vậy là có tiền, nhiều người tiện tay dán luôn sau cửa nhà vệ sinh cho dễ thấy."
Đào Khang Sanh nghe thấy con số, quy đổi sơ sơ sang tiền tệ nội địa rồi nói: "Nếu đúng là đi vòng quanh thế giới thì giá này cũng không đắt đâu. Lần sau chúng ta có thể thử!"
Ông đã bắt đầu hào hứng lên kế hoạch cho chuyến du lịch gia đình kế tiếp của cả bốn người.
Lâm Đường Quyên cười, khẽ lắc đầu: "Tiếc là giá này chỉ áp dụng cho người dưới ba mươi tuổi, hai đứa mình già rồi."
"Không sao cả, để Như Chi và Diệu Viễn đi thay cũng được."
Đào Như Chi khát khô cả cổ, vội vã tu một ngụm trà ô long lạnh.
Cô tỉnh táo hơn chút ít, trêu lại: "Chi bằng số tiền đó để hai người đi hưởng tuần trăng mật thì hơn."
Đào Khang Sanh và Lâm Đường Quyên lập tức nghẹn lời, bất giác nhớ lại cảnh ngượng ngùng buổi chiều hôm ấy.
Đào Như Chi làm bộ chững chạc, tiếp tục đùa:
"Bố à, bố cầu hôn kiểu gì mà qua loa thế? Còn dì Lâm nữa, dì cũng đừng dễ dàng gật đầu như vậy, phải để bố con vất vả thêm chút nữa chứ."
Lâm Đường Quyên cười đến ngượng chín mặt, còn Đào Khang Sanh giả vờ giận, quát cả họ cả tên con gái:
"Giỏi rồi đấy, giờ đứng hẳn về phe dì Lâm rồi phải không!"
Lâm Diệu Viễn lúc này mới uống cạn ly coca, đặt ly xuống, bình thản nói:
"Ngày vui như thế này, hay là… cho con xin uống một ly rượu nhé?"
Đào Khang Sanh cười bảo không thành vấn đề, định đẩy ly bia về phía cậu, liền bị Lâm Đường Quyên nghiêm mặt ngăn lại.
Lúc ấy, có người mở cửa ống trượt bằng tre bước vào, tiếng chào mời của ông chủ vang khắp cả quán rượu nhỏ. Bàn bên là mấy người đàn ông mặc sơ mi trắng đang cụng ly. Phía sau dường như là một buổi họp mặt, nam nữ cùng đứng lên đổi chỗ cho nhau. Trên màn hình treo tường, một chương trình tạp kỹ địa phương đang phát sóng, tiếng cười rộn ràng nối tiếp không ngớt.
Một đêm bình thường, náo nhiệt như muôn ngàn đêm khác nhưng chẳng ai trong số họ, những người xa lạ ấy, sẽ ghi nhớ gương mặt bốn người ngồi ở góc phòng.
Cũng chẳng ai hay, rằng chỉ sau một đêm nay thôi, bốn người ấy sẽ thực sự trở thành một gia đình.
—
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!