Chương 27: (Vô Đề)

Biên tập: Đi Đâu Đấy

Nửa đêm, trăng đã lên đến đỉnh đầu. Ánh sáng thanh tĩnh của nó hòa cùng sắc vàng dịu dàng của chiếc đèn lồ ng, như tấm màn mỏng bao trùm lên hai người đang ngồi lặng lẽ ở một góc đền thần.

Hai người yên lặng ngồi bên nhau một lúc. Trong lòng chợt nhớ đến hai người lớn vẫn đang đợi mình ở quầy hàng, Đào Như Chi khẽ mở lời:

"Chắc tôi phải quay lại tìm họ rồi. Cậu chắc là không đi cùng nhỉ?"

"Chắc rồi. Tôi không muốn bị mẹ cằn nhằn cả đêm nữa đâu."

Đào Như Chi hỏi theo phép tắc:

"Vậy… cậu về một mình ổn chứ?"

Cậu lại không trả lời theo lẽ thường:

"Không ổn."

"…Cậu không định bắt tôi đưa cậu về đấy chứ?"

"Không được sao?"

"Họ còn đang đợi tôi!"

"Cô cứ nói là mệt quá, nên về khách sạn nghỉ trước rồi."

Đào Như Chi bật cười, là tức đến bật cười:

"Tại sao tôi lại phải nói dối vì cậu chứ?"

"Vì cô lớn hơn tôi, đương nhiên nên chăm sóc tôi rồi."

"…Thế sao lúc khác không thấy cậu nhớ là tôi lớn hơn để mà tôn trọng?"

Cậu gật đầu rất nghiêm túc:

"Vậy từ hôm nay bắt đầu tôn trọng."

"Tin không nổi." Đào Như Chi phủi quần đứng dậy, "Đi đây."

Lâm Diệu Viễn dường như đã sớm đoán được cô sẽ như thế, chỉ nhẹ nhàng phất tay, không giữ lại.

Cậu chẳng vội quay về, cứ thế ngồi yên nơi cũ, thả mình trong khoảng lặng không tên.

Lúc vầng trăng bắt đầu chếch về một bên, có một người quay lại. Bóng cô in dài dưới ánh trăng, chạm đến trước mặt cậu.

Cái bóng mảnh mai, trong suốt như sương khói ấy khoanh tay, giọng thiếu kiên nhẫn vang lên:

"Rốt cuộc cậu có đi không đây?"

Hai người rời khỏi đền thần, chung quanh bỗng chốc trở nên yên tĩnh.

Đường đi rất tối, họ phải bật đèn pin mới đủ soi sáng con lối nhỏ. Những quầy hàng náo nhiệt khi nãy giờ đã dọn đi hết, để lại một khoảng vắng lạnh. Chỉ còn tiếng sóng vẫn đều đều vọng về.

Họ bước đi, người trước người sau. Cô đi trước, cậu theo sau. Nhưng không biết từ bước nào, có lẽ là do cậu bước nhanh hơn, hoặc do cô chậm lại, mà cuối cùng hai người đã đi song hành, giữa họ là cơn gió mùa hè lặng lẽ lướt qua.

Cho đến khi ánh đèn từ điện thoại của Đào Như Chi lay động trong tay, vô tình rọi lên một khu nghĩa địa giữa bóng tối.

Cô giật nảy mình, nhảy tránh sang một bên, vai chạm vào người cậu – khoảng cách vẫn được gìn giữ giữa hai người bỗng chốc tan biến.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!