Biên tập: Đi Đâu Đấy
Khi Đào Khang Sanh và Lâm Đường Quyên cùng bước đến khu trưng bày đèn ống, ánh sáng vừa vặn bừng lên.
Trước mắt họ là hai đứa trẻ nhà mình, đứng cách nhau khá xa trước thiết bị lấp lánh ánh đèn ấy. Cả hai đều ngẩng đầu im lặng nhìn, vẻ mặt nghiêm túc đến mức tựa như đang nghiên cứu một đề tài kỹ thuật phức tạp, chứ chẳng phải đang ngắm một tác phẩm nghệ thuật.
Thấy người lớn đến, Đào Như Chi và Lâm Diệu Viễn đồng thanh chào khe khẽ, tiếng "hi" rời rạc vang lên như một nghi thức bắt buộc.
Đào Khang Sanh và Lâm Đường Quyên cũng tò mò ngẩng đầu nhìn, nhìn mãi mà chẳng hiểu được ý nghĩa của thiết bị kỳ quặc kia.
"Cái này là gì thế nhỉ?" Đào Khang Sanh hỏi.
Đào Như Chi quay đầu lại, lơ đãng đáp, "Con cũng không rõ lắm ạ."
"Thế sao hai đứa lại chăm chú nhìn đến vậy?"
Lâm Diệu Viễn trả lời: "Tụi con chỉ tò mò xem đèn tiếp theo sẽ sáng ở đâu thôi."
Đào Khang Sanh bật cười, ghé tai Lâm Đường Quyên nói nhỏ: "Quả nhiên vẫn là con nít, những thứ thế này cũng khiến chúng tò mò được."
Lâm Đường Quyên khẽ đập vai ông: "Thì sao chứ? Em cũng tò mò mà."
"Được rồi, vậy thì để anh dawts ba đứa trẻ nhà mình đi xem đèn nhé."
Thế là bốn người đứng cùng nhau trước thiết bị. Một bóng đèn màu bất chợt sáng lên.
—[Fear](Nỗi sợ).
Tối hôm đó, Tào Như Chi mơ một giấc mơ kỳ lạ.
Cô mơ thấy mình đang chìm sâu trong một vịnh biển xanh lam. Trên đầu là ánh đèn tuần tra, không phải thứ ánh sáng trắng thông thường, mà phơn phớt đỏ.
Cô lặng lẽ bơi trong vùng giao thoa của lam và đỏ, từng đợt bong bóng nhỏ nổi lên từ miệng, vang lên tiếng vỡ tí tách — bốp, bốp. Môi cô khẽ run.
Đào Như Chi giật mình tỉnh giấc.
Bốn giờ sáng. Trời chưa sáng hẳn, màn đêm vẫn ôm trọn bầu trời lẫn mặt biển. Từ cửa sổ phòng khách sạn nhìn xuống, vùng biển nội địa Seto yên tĩnh đến mức giống hệt vịnh biển cô thấy trong mơ.
Sau đó, cô ngủ thêm một chút, suýt nữa trễ giờ tàu.
Hôm nay họ sẽ lên đường đến đảo Shōdoshima. Thời gian đi tàu mất một tiếng, đến nơi thì trời cũng đã xế chiều. Nhưng trọng điểm của chuyến đi hôm nay là buổi tối — lễ hội mùa hè Inari thường niên trên đảo.
Tối hôm đó sẽ có cuộc diễu hành đặc biệt, du khách lẫn dân bản địa đều có thể tham gia.
Khởi hành từ đền Inari, tất cả những ai hóa trang thành hồ ly đều có thể nhập đoàn, đi qua những gian hàng mùa hè và kết thúc tại một đền hồ ly khác, nơi sẽ tổ chức biểu diễn Nō — kịch truyền thống Nhật.
Ngay khi Lâm Đường Quyên nhắc đến lễ hội này, Đào Như Chi đã mong ngóng không thôi. Có thể nói, đây chính là đêm cô mong chờ nhất trong cả hành trình.
Dù đêm qua ngủ không ngon, thậm chí còn say sóng đến mức buồn nôn, nhưng vừa đặt chân lên đảo, không khí lễ hội tràn ngập khắp nơi khiến tinh thần cô lập tức phấn chấn hẳn lên.
Dọc theo bờ biển là những chiếc lồ ng đèn mùa hè treo rực rỡ. Các gian hàng san sát nhau, treo đầy mặt nạ hồ ly đủ hình dáng.
Lâm Đường Quyên nói rằng ở gần đền sẽ có nhiều gian hàng hơn, nhưng giờ mua ở đây trước thì đỡ phải xếp hàng sau.
Mặt nạ là đạo cụ không thể thiếu cho đêm nay, chỉ khi đeo mặt nạ mới có thể nhập vai thành "hồ ly" và cùng tham gia diễu hành.
Đào Khang Sanh chợt nảy ra một ý tưởng "kết nối tình thân" mà ông cho là thú vị:
"Vậy thì mỗi người đừng tự chọn mặt nạ cho mình. Chọn cho người khác đi, thế mới có ý nghĩa!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!