Chương 25: (Vô Đề)

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Biên tập: Đi Đâu Đấy

Buổi hoàng hôn ở đảo Naoshima lặng lẽ như một khúc nhạc chiều. Chuyến phà cuối cùng đã rời bến, phải đợi đến tận bình minh ngày mai mới có chuyến kế tiếp. Khách du lịch thưa dần, chỉ còn lại vài người trọ lại nơi đây.

Biển, núi và cây cối, trong khoảnh khắc ấy — dường như đều thuộc về riêng họ.

Bốn người bước chậm rãi trong làn gió nhẹ của hoàng hôn, cùng nhau tản bộ về khách sạn. Đảo không có nhiều đèn đường, thỉnh thoảng mới có một ngọn lẻ loi chiếu sáng, nhưng ánh trăng đêm ấy lại đủ dịu dàng để thay thế đèn mà dẫn bước cho họ.

Khi ngang qua một bãi biển, ánh sáng nơi đó chợt rạng hơn so với phần đường trước đó. Họ bước lại gần và thấy có một quầy hàng nhỏ bán đá bào, phao bơi mùa hè và cả pháo hoa.

Lúc họ tới, chủ quán đang dọn hàng. May sao, họ kịp mua vài phần đá bào, nước ngọt có bi, thêm một tấm thảm trải biển.

Không biết chủ quán đã nói điều gì với Lâm Đường Quyên, mà bà ấy ôm theo một xô nhỏ đầy pháo hoa trở lại, gương mặt ánh lên niềm vui.

"Chủ quán bảo chúng ta là nhóm khách cuối cùng hôm nay, rất có duyên," bà cười bảo, "nên tặng luôn phần pháo hoa còn lại cho tụi mình."

Đào Khang Sanh tròn mắt: "Chủ quán tốt ghê! Nhưng hay là mình trả thêm ít tiền nhé?"

"Em đã định trả rồi, mà anh ấy không chịu lấy."

"Vậy thì…"

Khi mọi người còn đang bàn bạc, Đào Như Chi như bừng sáng một ý. Cô lục trong túi xách lấy ra một chùm chìa khóa với nhiều mặt dây xinh xắn do cô sưu tầm. Trong đó có một miếng nhỏ hình kim nguyên bảo bằng vàng giả.

Cô chạy đến, tháo miếng ấy ra và tặng cho chủ quán. Vừa nói tiếng Anh, vừa dùng tay mô tả, cô giải thích đó là món quà nhỏ mua từ Trung Quốc, không đáng giá, nhưng là chút lòng thành. Ở Trung Quốc, nó tượng trưng cho tài lộc dồi dào — một lời chúc buôn may bán đắt.

Chủ quán lần này không từ chối. Ông tỏ ra thích thú, nhận lấy kim nguyên bảo và treo nó dưới chiếc chuông gió bên mái hiên, ánh mắt lấp lánh niềm vui.

Họ vẫy tay chào tạm biệt, rời quầy hàng trong tiếng "see you" kéo dài đầy thiện ý của ông chủ, bước về phía biển đêm.

Bờ biển lúc này chẳng còn ai. Biển nội Seto vẫn tĩnh lặng như bức tranh đêm họ từng ngắm ở ga tàu Matsuyama. Nhưng hôm nay bầu trời quang đãng, không một gợn mây. Trăng sáng vằng vặc, rải ánh bạc lung linh khắp mặt nước huyền hoặc như mộng.

Cả nhóm cùng nhau trải tấm thảm xuống cát, dùng túi xách của mỗi người để chặn bốn góc, vừa vặn bốn cái túi cho bốn góc thảm.

Lâm Đường Quyên mang xô pháo hoa đặt cách đó không xa, quẹt diêm đốt dây dẫn.

Tia lửa bắt đầu cháy lách tách.

Bà nhanh chóng chạy về ngồi cạnh Đào Khang Sanh, ông vừa lúc đưa tay kéo bà lại gần, ôm lấy bờ vai bà. Cả hai cùng ngẩng đầu ngắm pháo hoa.

Đào Như Chi và Lâm Diệu Viễn ngồi phía sau họ, khoảng cách giữa hai người hơi xa, chính giữa đặt một món gì đó vuông nhỏ, quá tối nên cô không nhìn rõ. Hình như là đồ Lâm Diệu Viễn vừa lấy ra từ ba lô.

"Bùm"— dây dẫn cháy hết. Một chùm pháo đỏ vút lên bầu trời, không nở bung thành hình quá lớn — chỉ là pháo nhỏ thôi mà, nếu đẹp quá chắc chủ quán cũng tiếc không tặng.

Dẫu vậy, trong đôi mắt của Đào Như Chi, ánh sáng ấy vẫn rực rỡ biết bao. Bởi đây là món quà từ một cuộc gặp gỡ vô tình — nên mới càng đẹp đến nao lòng.

Cô giơ điện thoại lên ghi lại khoảnh khắc ấy. Mọi người đều im lặng, như có một sự đồng điệu không lời. Đến khi pháo hoa cuối cùng bùng lên, họ cùng lúc thốt lên tiếng "wow" đầy kinh ngạc.

Biển trở lại tĩnh lặng, chỉ còn làn khói mỏng nhẹ còn lảng vảng nơi pháo vừa nổ, mãi chưa tan.

Đào Khang Sanh và Lâm Đường Quyên đứng dậy, nói muốn đi dạo ven biển. ĐàoNhư Chi và Lâm Diệu Viễn rất hiểu ý, cười bảo: "Vậy tụi con ngồi đây chờ hai người."

Đào Như Chi dõi theo hai người họ, đến khi họ đi thật xa mới lặng lẽ nắm tay nhau.

Cô quay lại, thấy Lâm Diệu Viễn đang nghịch món đồ nhỏ lúc nãy. Một lúc sau, âm nhạc nhẹ nhàng vang lên — thì ra là một chiếc loa Bluetooth.

"Cậu đi chơi cũng mang cả loa à?" cô kinh ngạc hỏi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!