Chương 23: (Vô Đề)

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Biên tập: Đi Đâu Đấy

Đào Khang Sanh và Lâm Đường Quyên đi trước, thỉnh thoảng ngoảnh đầu lại nhìn hai đứa trẻ đi tụt đằng sau, cách nhau một quãng khá xa.

Ông cười trêu:

"Giới trẻ mấy đứa sao mà đi còn thua cả đám người già thế này?"

Nhất là Đào Như Chi, vẫn còn đứng chót vót trên bậc thang cao nhất, trong khi Lâm Diệu Viễn ở dưới mấy bậc, ánh mắt vẫn chăm chú nhìn về phía cô.

Đào Như Chi vẫy vẫy chiếc máy ảnh, cao giọng gọi:

"Con muốn chụp một bức toàn cảnh!"

Lâm Diệu Viễn thu lại ánh nhìn, chẳng rõ vì sao đang mỉm cười, đáp khẽ:

" Tới liền đây——"

Trời tạnh ráo, bốn người rời khỏi thị trấn nhỏ, lên thuyền vượt biển sang Matsuyama. Địa phận nơi này thuộc tỉnh Ehime, nổi tiếng nhất là giống quýt trứ danh — đến nỗi cả tàu điện cũng sơn màu cam rực rỡ. Dọc đường phố, các cửa hàng đều lắp đặt loại vòi nước đặc biệt, vặn một cái là nước cam quýt tươi rói từ bên trong trào ra, mỗi vòi lại ứng với một loại quýt khác nhau, tên nào tên nấy nghe cũng thật êm tai:

thanh kiến, nhật hướng hạ, nam tân hải… và đặc biệt là bất tri hỏa. (Kiyomi, Hyuganatsu, Minamitsukai và Shiranui.)

Đào Như Chi chẳng hiểu vì sao lại cứ nhớ mãi cái tên bất tri hỏa ấy. Lúc trên tàu, cô tò mò tra cứu trên mạng, mới hay đây là một truyền thuyết dân gian Nhật Bản.

Người ta kể rằng, hiện tượng ấy chỉ xuất hiện nơi biển xa bờ vài cây số. Ban đầu là một, hai đốm sáng, rồi dần lan rộng cả một vùng nước mênh mông.

Cảnh tượng ấy chỉ có thể ngắm nhìn từ xa. Hễ có người cố tình lại gần, ánh lửa ấy liền lùi ra xa, càng đuổi, càng chẳng thể nào chạm đến.

*Shiranui là một dạng yêu quái lửa ma trơi. Chúng xuất hiện trong các vùng nước xung quanh Kyūshū vào những đêm tối, yên tĩnh, đặc biệt là vào cuối tháng thứ 7 theo lịch âm cũ. Chúng có thể nhìn thấy rõ nhất khi thủy triều xuống mạnh nhất, khoảng 3 giờ sáng và xuất hiện cách bờ khoảng 8 đến 12 km. Chúng có thể được nhìn thấy từ các phần cao của bờ biển, nhưng không phải từ mực nước biển.

Đào Như Chi chợt tỉnh ngộ. Nếu so bằng thành ngữ Hán, bất tri hỏa chẳng khác nào "trăng dưới nước", "hoa trong gương".

Ngọn lửa trên biển khơi cháy mãi không nguôi, không cách nào đến gần, không sợ bị bỏng, cũng chẳng biết làm sao để dập tắt.

Nửa giờ sau, tàu điện đến khách sạn nơi họ lưu trú ở Matsuyama. Đồ ăn ở đây phong phú hơn nhiều so với Onomichi, thậm chí có thể xem như "thành phố lớn", tuy vậy, món nổi bật nhất vẫn là cơm cá tráp. Đào Như Chi ăn thử, cảm thấy cũng thường thôi, vị giác của cô dường như vẫn còn đắm chìm trong hương vị đêm mưa hôm trước tại quán rượu nhỏ ở Onomichi.

Trên đường về, Lâm Đường Quyên tra lộ trình tàu, bỗng bật thốt một tiếng kinh ngạc.

Bọn họ tò mò quay lại nhìn. Bà gãi đầu, giải thích:

"Mẹ vừa thấy một cái tên quen quen."

Đào Khang Sanh chau mày:

"Quen á? Nhưng chẳng phải em chưa từng tới đây sao?"

"Không phải kiểu "quen" ấy." — Bà chìa điện thoại cho Đào Khang Sanh xem. Vừa nhìn, ông cũng à lên một tiếng, vẻ mặt lộ ra chút gì đó nghĩ ngợi.

"Đây là nhà ga cuối trong "Chuyện tình Tokyo" phải không?"

*Nhà ga Baishinji nơi Rika cột cái khăn ghi chữ Bye bye Kanchi.

"Đúng nó rồi đấy!:

Cả hai người lớn hào hứng bàn luận, để mặc Đào Như Chi và Lâm Diệu Viễn đứng ngơ ngác nhìn nhau.

Đào Như Chi chưa từng nghe bố nhắc tới bộ phim này, cứ ngỡ ông chẳng biết gì về Nhật Bản.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!