Chương 22: (Vô Đề)

Biên tập: Đi Đâu Đấy

Lần này, trạng thái say của Đào Như Chi có vài phần giống lần trước, nhưng lại không hoàn toàn giống. Có lẽ đúng như người ta vẫn nói, lần đầu bỡ ngỡ, lần sau quen. Dẫu cho men rượu có khiến cô lâng lâng đôi chút, cô vẫn đủ tỉnh táo để tự mình rời khỏi quán rượu, thậm chí tâm trạng còn phơi phới lạ thường.

Vì thế, khi đến khách sạn rồi, cô vẫn còn rất tỉnh táo, chẳng có chút nào là muốn chìm vào giấc ngủ cả.

Trong phòng có tivi, nhưng tiếng Nhật líu lo phát ra chẳng khác gì chim hót bên tai, cô chẳng hiểu được bao nhiêu. Nằm sấp trên giường xem một lúc, không thấy có gì hấp dẫn, cô chán nản tắt phụt.

Cổ họng bỗng khô khốc. Đào Như Chi bật người dậy khỏi giường, xỏ giày, định xuống sảnh mua đại một chai nước giải khát từ máy bán hàng tự động.

Vừa mở cửa, cô bất ngờ bắt gặp một gương mặt quen—người kia cũng không có ở trong phòng mình.

Lâm Diệu Viễn đang ở khu gym tầng hai. Gọi là khu gym thì có vẻ hơi khoa trương, vì thật ra chỉ có đúng ba chiếc xe đạp. Giờ này, ngoài cậu ra thì chẳng còn ai khác.

Cậu mặc áo ba lỗ đen, cơ lưng vì tư thế đạp xe mà nổi rõ từng đường gân rắn chắc, cong cong như nét vẽ có lực.

Đào Như Chi lặng lẽ bước lại gần. Trên màn hình chiếc xe cậu đang tập có một nhân vật hoạt hình nhỏ đang đạp xe tiến về phía trước, theo đúng từng chuyển động của cậu, thỉnh thoảng còn vượt qua mấy "người" khác trên đường đua.

"Đây là cái gì vậy?"

Cô tò mò hỏi.

Lâm Diệu Viễn đã sớm nhận ra cô đến, nhưng vẫn chăm chú nhìn màn hình, không quay đầu:

"Đua xe. Máy này có thể kết nối mạng, đua với người thật từ khắp nơi trên thế giới."

Đào Như Chi có vẻ thấy hứng thú:

"Vậy… cuối đường có gì?"

"Không rõ lắm. Đường dài lắm, chưa tới được đâu."

"Vậy cậu không định đạp tới tận đích?"

"Không cần thiết. Tôi chỉ cần đứng nhất là được."

Vừa dứt lời, cậu lại vượt thêm một người nữa, con số ở góc trái màn hình nhảy lên một bậc.

Cô không bình luận gì, chỉ mỉm cười nhẹ:

"Nhưng tôi thì thấy đích đến cũng quan trọng."

Rồi cô cũng quên mất lý do ban đầu mình ra khỏi phòng là để mua nước. Hứng thú nổi lên, cô làm vài động tác khởi động rồi leo lên một chiếc xe còn trống.

Màn hình hiện lên cảnh ghép trận, cô bị đưa vào một đường đua khác, không liên quan đến Lâm Diệu Viễn.

Căn phòng nhỏ dần rơi vào tĩnh lặng, chỉ còn tiếng quay của bánh xe và nhịp thở nặng dần của hai người. Cả hai đều chăm chú dõi theo màn hình, nét mặt nghiêm túc, thỉnh thoảng khi vượt qua một tay đua ảo thì lại cùng lúc khẽ mỉm cười đầy mãn nguyện.

Lâm Diệu Viễn bắt đầu trước nên cũng nhanh chóng đạt được mục tiêu của mình—vị trí số một.

Cậu đúng là dừng lại thật, không đạp tiếp nữa vì không còn ai để cạnh tranh. Cứ để nhân vật nhỏ bé của mình đứng yên giữa đường đua, cậu lười biếng vẫy tay với Đào Như Chi một cái: "Cố lên nhé," rồi bước qua máy bán n ước, mua một lon đồ uống rồi về phòng.

Tầng hai chỉ còn lại một mình cô, vẫn cần mẫn đạp xe, cho đến khi con số trên màn hình rốt cuộc cũng biến thành "1".

Nhưng cô chưa dừng. Nghỉ một phút, rồi lại tiếp tục tiến về phía trước.

"Cô thật sự định đạp tới tận cuối đường à?"

Không biết từ khi nào, Lâm Diệu Viễn lại quay trở lại, khoanh tay đứng cạnh máy cô.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!