Chương 21: (Vô Đề)

Biên tập: Đi Đâu Đấy

Trước khi chuyến tàu đến, mưa vẫn không ngừng rơi.

Tại nhà ga ngoài trời, mùi cỏ tươi theo gió thoảng qua, những dãy núi xanh cao nối tiếp nhau mờ trong sương mù. Giữa không gian ấy chỉ còn lại tiếng mưa rơi, một chiếc ghế dài đã hoen gỉ, và hai người ngồi ở hai đầu.

Đào Như Chi đeo tai nghe vào, che giấu sự luống cuống trong khoảnh khắc, rồi dần dần bình tĩnh lại giữa âm nhạc.

Cô nghĩ mình đúng là đã nghĩ nhiều, ánh mắt của cậu chắc chắn không phải nhìn về phía cô. Ở đó có rất nhiều người, chẳng phải cậu ta vừa rồi còn tỏ vẻ ngạc nhiên khi biết cô bị lọt vào trong ảnh sao?

Khi bài hát kết thúc, Đào Như Chi dứt khoát tắt nhạc nhưng không tháo tai nghe.

Cô giả vờ đang nghe nhạc, thực ra là đang lắng nghe động tĩnh ở phía bên kia.

Lâm Diệu Viễn phần lớn thời gian chỉ yên lặng ngồi đó, thỉnh thoảng đổi tư thế. Chiếc vali để sát chân cậu, mỗi lần cử động đầu gối sẽ chạm vào nó, làm vali lăn lộc cộc ra phía ngoài, bánh xe ma sát với nền đất cũ kỹ phát ra âm thanh ẩm ướt.

Đào Như Chi tiếp tục lướt điện thoại, tín hiệu ở đây khá yếu, cái gì cũng tải lâu. Cô bắt đầu mất kiên nhẫn, lúc cho điện thoại vào túi thì chạm phải thỏi son mới mua.

Vội vội vàng vàng suốt cả chuyến đi, đến giờ còn chưa bóc vỏ.

… Hay là thử luôn bây giờ? Cô thực sự đang cần thứ gì đó để chuyển hướng chú ý.

Cô nghiêng đầu nhìn lén Lâm Diệu Viễn một cái, thấy cậu đang cúi đầu say sưa chơi game, hoàn toàn không để ý đến mình.

Đến cả khi chỉ có hai người, cậu còn chẳng buồn để tâm, thì làm sao ở chỗ đông người như thủy cung lại có thể chú ý đến cô rồi cố ý chụp ảnh? Thật là chuyện nực cười.

Đào Như Chi như vừa hoàn thành một phép toán logic, dập tắt chút hy vọng cuối cùng còn sót lại.

Cô giả vờ đứng dậy vươn vai vì ngồi lâu mỏi, rồi vờ như vô tình đi ra sau cây cột, cẩn thận bóc bao son ra.

Trước khi thoa lên môi, cô vẫn có chút do dự, lo không biết trông có kỳ quặc không, rõ ràng đâu phải đang làm chuyện xấu, mà sao lại hồi hộp đến vậy.

Cô hít sâu một hơi, để thỏi son ẩm nhẹ chạm vào môi. Trong khoảnh khắc, đôi môi nhợt nhạt bỗng mang một sắc màu tươi tắn.

Đào Như Chi nhìn chằm chằm vào mình trong gương, không rõ là đẹp hay không đẹp, chỉ thấy thật mới mẻ.

Thì ra trang điểm cho gương mặt mình lại là cảm giác thế này.

Một lúc sau, cô mím môi nhẹ nhàng bước ra từ sau cột, ngồi lại vào ghế. Trong tầm mắt, Lâm Diệu Viễn vẫn không hề ngẩng đầu, tiếp tục dán mắt vào game.

Người đầu tiên phát hiện ra cô đánh son lại là Lâm Đường Quyên.

Bà ấy dắt theo Đào Khang Sanh quay lại, vừa thấy cô đã khen ngay thỏi son rất đẹp, Đào Khang Sanh cũng khen nức nở, bảo là trông cô tươi tắn hẳn lên.

Chỉ có Lâm Diệu Viễn là chẳng nói gì, lặng lẽ quay mặt đi.

Đào Như Chi mím môi, làm bộ như không quan tâm rồi ngoảnh mặt ra chỗ khác.

Giao thông ở vùng quê này thật sự quá chậm, chuyến tàu điện họ cần đổi mất thêm nửa tiếng mới chịu đến. Khi tới được Onomichi thì trời đã tối.

Thị trấn nhỏ chìm trong bóng hoàng hôn, Đào Như Chi kéo vali ra khỏi nhà ga, đập vào mắt là cả một bến cảng mờ tối, còn yên tĩnh hơn cô tưởng tượng. Chỉ có khu vực trước ga là rực rỡ ánh đèn, còn con đường dẫn ra biển thì mỗi lúc một tối, người đi lại cũng hiếm hoi.

Đi theo con đường ấy vài trăm mét là đến khách sạn — nơi nổi tiếng trên mạng nhờ được trang trí theo phong cách công nghiệp và xe đạp, cải tạo từ một kho cảng cũ. Trên boong tàu thậm chí còn có thể thấy những con tàu lớn đang neo đậu, trong không khí phảng phất mùi dầu máy nhưng không quá khó chịu.

Đào Như Chi cất hành lý xong liền ra ngoài dạo một vòng trong khách sạn. Ở đây chỗ nào cũng có xe đạp làm vật trang trí, thậm chí trên tường phòng ngủ cũng treo một chiếc.

Tầng một khách sạn có dịch vụ cho thuê xe đạp. Nếu trời đẹp, có thể thuê một chiếc để đạp dọc theo tuyến đường nổi tiếng Shimanami Kaido.

Ngoài ra, tầng một còn có nhà hàng, quán cà phê và một cửa hàng tạp hóa. Nhân lúc mọi người chưa xuống, cô thong thả dạo quanh, ban đầu chẳng định mua gì, nhưng ánh mắt lại bị hút về một món đồ trên kệ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!