Biên tập: Đi Đâu Đấy
Nhìn thấy vẻ mặt của Lâm Diệu Viễn, Đào Như Chi phải gồng mình lắm mới không phá lên cười giữa toa tàu. Cô nhớ lần trước mất điện cả đêm, sữa trong tủ lạnh bị hỏng mà chẳng ai hay biết. Hôm sau Lâm Diệu Viễn tỉnh dậy, mơ màng mở tủ lấy sữa uống, vừa nuốt xong một ngụm thì cũng làm cái vẻ mặt y hệt như bây giờ.
Cô thầm reo lên trong lòng, mình đúng là thiên tài! Ba trăm yên này đúng là tiêu một cách vô cùng đáng giá: vừa được chơi đã tay, cuối cùng còn đem ra trêu được cả Lâm Diệu Viễn.
Đào Như Chi giả bộ làm ra vẻ xấu hổ:
"Ơ… tôi nhầm rồi, nút ghi âm là cái màu đỏ cơ. Câu vừa rồi là tôi bấm thử nên ghi lại, không thu âm mới thì không xóa được… tôi đâu cố ý để cậu nghe đâu mà."
Lâm Diệu Viễn liếc cô một cái đầy ngụ ý.
Ngay khi Đào Như Chi tưởng cậu đang chuẩn bị phản pháo, thì Lâm Diệu Viễn lại khẽ cong môi cười, "Ồ" một tiếng, rồi cầm chiếc máy ghi âm nhét luôn vào túi.
Đào Như Chi nhíu mày nghi hoặc:
"Cậu không thử lại à?"
"Chẳng phải cô bảo ghi âm mới sẽ ghi đè cái cũ sao?"
"Ừ."
"Tôi đang nghĩ… ghi đè câu kia thì hơi phí. Dù gì thì cũng không dễ gặp người nào nói ra được câu trẻ con như thế."
…Thôi được rồi, miệng thì vẫn độc như cũ.
Đào Như Chi đoán chắc cậu hận không thể ném luôn cái máy đó đi cho rồi, tiếc là trên đường phố Nhật Bản chẳng mấy khi thấy thùng rác. Thế là cậu đành phải ôm lấy chiếc máy ghi âm mang theo câu mắng của cô quay về khách sạn. Nghĩ vậy, cô lại chẳng tức giận chút nào nữa.
Đào Như Chi ngáp một cái không mấy cảm xúc:
"Tôi chỉ đang dạy dỗ đúng người đúng cách thôi."
…
Khung cảnh bên ngoài khoang tàu vẫn không ngừng trôi qua, những tòa nhà cao tầng, những con sông lặng lẽ lướt lại phía sau. Đào Như Chi ngồi bên cạnh Lâm Diệu Viễn, thân người khẽ lắc lư theo nhịp tàu.
Thực ra khi ghi âm cái câu "baka" đó, cô còn định nói thêm một câu nữa. Nhưng… định nói gì nhỉ? Còn chưa nghĩ ra thì năm giây đã hết mất rồi.
Năm giây… thật sự quá ngắn.
Nhưng cũng có lẽ, nên mừng vì chỉ có năm giây thôi.
Tối hôm đó trời bắt đầu mưa nhẹ, nhưng thời tiết vẫn oi bức. Thành phố ven biển như một cái lồ ng hấp đang bốc hơi nghi ngút. Đào Như Chi rúc trong phòng khách sạn, cảm giác chẳng khác gì bị nhốt trong một tầng xửng tre.
Trước khi đi ngủ, cô nhìn dự báo thời tiết — mai mưa cả ngày.
Cô bực bội nhắm mắt lại, thầm hy vọng sẽ có bất ngờ nào đó xảy ra. Dù sao ngày mai cũng phải di chuyển đến thành phố tiếp theo, mà kéo vali trong mưa thì đúng là thảm họa.
Nhưng chẳng có bất ngờ nào cả. Sáng hôm sau tỉnh dậy, Đào Như Chi vội mở cửa sổ nhìn ra ngoài, rồi buông một tiếng thở dài.
Cái vali của cô là loại 28 inch! Kéo lê nó giữa trời mưa đúng là khổ sở.
May mà ga tàu điện ngầm có chỗ gửi hành lý, cô gửi tạm vali rồi chơi một ngày tay không nhẹ nhàng. Mưa vẫn rả rích suốt cả ngày.
Tối đó, họ bắt chuyến tàu chiều đi đến điểm đến tiếp theo. Việc di chuyển không đơn giản như đi tàu cao tốc ở trong nước, chỉ cần mua vé là yên tâm ngồi một mạch, mà phải liên tục đổi chuyến giữa các tuyến tàu điện ngầm khác nhau.
Lâm Đường Quyên tra tuyến đường trên Google Maps, nói rằng phải chuyển tàu ba lần.
Việc chuyển tuyến nhiều dễ dẫn đến sai sót. Đến trạm đổi tàu lần ba, Đào Khang Sanh bỗng vỗ trán, la lên:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!