*Màu của đố kỵ, ghen ghét, cũng là màu của mới mẻ, cứu chữa.
Biên Tập: Đi Đâu Đấy
Có người thích màu xanh
"Hạ sắc xanh trên bầu trời, kết áo cho anh."
2012, đầu xuân.
Đào Như Chi vừa đón sinh nhật xong, đó là sinh nhật đánh dấu lần đầu tiên trong đời cô bước vào tuổi mười tám – cái tuổi gắn liền với hai chữ "trưởng thành". Từ nay, cô dường như có thêm quyền quyết định nhiều điều trong thế giới này. Thế nhưng, ngay trong mùa xuân đó, cô lại không có quyền nhìn thẳng vào hai mẹ con mới dọn đến nhà mình mà dõng dạc nói một câu: "Làm ơn, cút ra khỏi nhà tôi."
Mà người đã tự tước đoạt quyền ấy, chính là cô.
—
Một buổi sáng Chủ nhật rất đỗi bình thường, Đào Khang Sanh nhắc đến chuyện ấy. Hôm đó, cô lười biếng ngủ nướng đến tận trưa mới dậy. Ông từ dưới nhà mua về hai tô mì hoành thánh, ăn xong đơn giản rồi cô đi gội đầu, còn ông rửa bát. Mỗi người một việc, phân công rõ ràng. Khi cô sấy tóc xong bước ra, ông đã lau dọn bàn sạch sẽ.
Ông liếc mái tóc mái của cô: "Hình như… hơi dài rồi đấy."
Đào Như Chi thờ ơ vuốt nhẹ tóc: "Vậy à."
Ông kéo một chiếc ghế, ra hiệu cho cô ngồi xuống: "Ừ, che mắt thế dễ bị cận lắm. Phải cắt thôi."
Sau khi bố mẹ ly hôn năm cô bốn tuổi, bố một mình nuôi cô khôn lớn. Ông hoàn toàn không biết cách chăm con gái. Đến khi cô phải đi mẫu giáo, mỗi ngày đến trường đều phải cột tóc, nhưng ông không biết buộc, cũng thấy phiền phức, thế là cắt cho cô quả đầu giống hệt mình — đầu đinh.
Cắt xong, ông hớn hở xoa mái đầu tua tủa của cô, hỏi:
"Thế nào, thích không?"
Cô phụng phịu, đứng trước gương òa khóc nức nở.
Đào Như Chi lúc ấy trông như một chú chó con bị cạo trụi lông, suốt một thời gian dài cứ rầu rĩ ủ ê. Mãi cho đến khi tóc mọc dài lại, ông mới quyết tâm sửa sai. Ông bắt đầu học đủ cách buộc tóc, mua về các loại dây buộc đủ sắc màu: nơ bướm, hoa cỏ, cả dây đính ngọc trai… Tuy giờ cô đã không dùng nữa, nhưng ông vẫn giữ chúng cẩn thận.
Không chỉ học buộc tóc, ông còn học cắt mái cho cô. Không phải để đẹp, mà chỉ vì nghe người ta nói tóc che mắt dễ bị cận. Kỹ thuật cắt mái của ông chẳng ra gì, càng không thể có khái niệm "tỉa layer" như mấy anh thợ Tony ngoài tiệm – mục tiêu duy nhất của ông là: cắt cho ngắn.
Vậy mà cô vẫn rất thích được ông cắt.
Vào những buổi chiều trời ấm, cô nhắm mắt lắng nghe tiếng kéo "xoẹt xoẹt" trước trán, như thể chính mình là một cái cây được người ta tỉ mỉ cắt tỉa. Mỗi lần ông cắt, không phải là tóc, mà như đang cắt đi những nhánh dây leo của cô vậy.
Lẽ ra buổi chiều hôm đó cũng sẽ như bao lần khác, nhưng ông lại chần chừ mãi không ra tay. Cuối cùng, ông ấp úng mở lời:
"Như Chi à, trước đây chẳng phải con cứ nói bố cắt xấu lắm sao… Nếu sau này có người giỏi hơn đến cắt cho con thì sao?"
Cô nhíu mày:
"Ý bố là gì?"
Ông ậm ừ, không nói thành câu.
Một dự cảm xấu dâng lên trong lòng, cô sững lại, mắt trừng trừng:
"Bố… mắc bệnh hiểm nghèo à?!"
Ông lặng người, má giật nhẹ, lắc đầu:
"Có lẽ… trong mắt con thì chuyện này còn tệ hơn cả bệnh hiểm nghèo."
Rồi ông hít một hơi sâu, tuyên bố:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!