Chương 19: (Vô Đề)

Biên tập: Đi Đâu Đấy

Vài phút sau, hai người quay trở lại chỗ của Đào Khang Sanh và Lâm Đường Quyên, nét mặt cả hai vẫn như thường, không ai nhắc lại chút im lặng kỳ lạ khi nãy.

Lâm Đường Quyên đã đặt trước một quán nhậu nhỏ ở Yūrakuchō, bốn người tất tả đến nơi. Lúc gọi đồ uống, Đào Khang Sanh nhìn sang Đào Như Chi, cười nói:

"Như Chi cũng đến tuổi có thể uống chút rượu rồi đó, lần này thử một ly xem sao?"

Đào Như Chi có chút chột dạ—thử rồi chứ, lâu rồi nữa là.

"Thôi… con vẫn uống nước trái cây thôi ạ."

Lần trước uống đến mức mất trí nhớ, nghĩ lại vẫn còn sợ, tửu lượng yếu đến thế thì đừng dại gì thử nữa.

Lâm Diệu Viễn gọi soda cho mình xong, nghiêng đầu, hạ giọng thì thầm với cô: "Lựa chọn sáng suốt đấy."

Đào Như Chi thấy bực mình, nhỏ giọng hỏi lại:

"…Hôm đó tôi uống rồi tệ đến thế sao?"

"Không đâu, còn dễ thương hơn bây giờ ấy chứ."

Câu trả lời vừa dịu dàng vừa đáng ghét khiến cô chắc mẩm: đúng là lúc say chắc chẳng ra gì thật rồi.

Vậy nên cô dứt khoát gọi một ly nước cam.

Đào Khang Sanh lại quay sang nói với Lâm Diệu Viễn:

"Thật ra con cũng có thể thử chút rượu mà? Đi chơi thì cứ vui hết mình đi."

Lâm Đường Quyên bật cười, vỗ nhẹ tay ông: "Chưa uống mà đã bắt đầu nói lung tung rồi à?"

"Diệu Viễn cũng sắp trưởng thành rồi, với lại có chúng ta ở đây mà, nếu muốn thử cũng không sao."

Lâm Diệu Viễn tỏ ra rất ngoan ngoãn, nhẹ nhàng lắc đầu: "Con chưa từng uống rượu, nếu uống rồi say ở đây thì không hay lắm."

Đào Như Chi suýt nữa thì phun nước cam vào mặt cậu ta.

Lâm Diệu Viễn dịu dàng đưa cho cô một tờ khăn giấy ướt: "Sao vậy? Đừng uống vội thế chứ."

Cô gượng cười nhận lấy, tiện tay đặt lên bàn rồi đứng dậy: "Con đi vệ sinh chút."

Nhà vệ sinh trong quán cũng được trang trí rất dễ thương, trên bồn rửa còn đặt vài món đồ phong cách Nhật Bản. Nhưng điều thu hút sự chú ý của Đào Như Chi lại là một tấm poster dán phía sau cửa—hình ảnh đại dương xanh thẳm, dòng chữ đi kèm: "Chuyến hải trình vòng quanh thế giới".

Dù là tiếng Nhật, nhưng nhờ có nhiều chữ Hán, cô vẫn đọc hiểu được.

Cô ngồi trên bồn cầu, chán quá nên lại liếc qua giá cả—một vé du ngoạn vòng quanh thế giới giá 990,000 yên.

Đào Như Chi âm thầm quy đổi ra nhân dân tệ—gần bảy vạn, không hề rẻ. Nhưng mức giá "không rẻ" ấy lại có một điều kiện nhỏ đi kèm trong ngoặc: [Giới hạn dưới 30 tuổi].

Cô nhìn dòng chữ đó rồi trầm ngâm. Trước 30 tuổi… chắc mình sẽ kiếm đủ tiền mua vé nhỉ? Dù sao cũng còn xa mà.

Hôm sau, cả nhóm phải bay từ Tokyo đến Okayama.

Vì Lâm Đường Quyên đã trả lại xe cho công ty, nên mọi người kéo vali đi tàu điện. Bắt taxi ra sân bay tốn cả nghìn yên, Lâm Đường Quyên nhất quyết không cho Đào Khang Sanh hoang phí, đã tra sẵn tuyến tàu từ sớm.

Đào Khang Sanh nhỏ giọng chống chế: "Cũng không hẳn là hoang phí…"

Tàu điện ngầm Tokyo phức tạp đến choáng ngợp, trên bản đồ, các tuyến được đánh dấu bằng màu sắc còn nhiều hơn cả cầu vồng. Hôm qua, ba người họ tự đi mà không có Lâm Đường Quyên, kết quả—khỏi nói cũng biết, đi nhầm tuyến.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!