Chương 18: Phần II: Màu Đỏ - Chương 17: Màu đỏ (1)

*Màu của khát vọng, cũng là màu cảnh báo.

Biên tập: Đi Đâu Đấy

Ba tiếng sau, máy bay nhẹ nhàng hạ cánh xuống sân bay Narita, Tokyo.

Một tin nhắn từ Lâm Đường Quyên hiện lên trên màn hình: bà ấy đang chờ họ ở cửa ra. Chuyến đi này có thể nói là do một tay bà lên kế hoạch, dự định dành ra mười ngày để đưa họ du ngoạn khắp vùng biển nội địa Seto. Vì nơi làm việc của bà ở Tokyo nên cả nhóm bay đến đây trước để hội ngộ.

Dòng người chờ nhập cảnh dài như rắn uốn lượn. Phải mất hơn nửa tiếng mới đến lượt họ.

Đào Khang Sanh bước lên, đưa hộ chiếu cho nhân viên hải quan. Khi được hỏi mục đích nhập cảnh, ông nhoẻn miệng cười, chỉ tay về phía Đào Như Chi và Lâm Diệu Viễn vẫn đang xếp hàng phía sau, rồi bật ra hai từ đầy hào hứng: "Family Travel!"

Đào Như Chi lờ mờ nghe thấy câu trả lời ấy, thầm nghĩ: phát âm của bố đúng là tệ đến hết thuốc chữa.

Nhưng ông thật sự rất vui.

Đặc biệt là khi vừa ra khỏi khu đến đã nhìn thấy Lâm Đường Quyên, ông liền sải bước về phía bà ấy, không kìm được xúc động mà ôm chầm lấy.

Lâm Đường Quyên có chút ngại ngùng, khẽ đẩy ông ra. Đào Khang Sanh vội vàng buông tay, bối rối không biết đặt tay chân vào đâu, ánh mắt cũng né tránh không dám chạm vào ánh nhìn của con gái.

Đào Như Chi thấy buồn cười, phải cố gắng lắm mới giữ được khóe miệng không cong lên.

Lâm Đường Quyên xoay người ôm lấy cô, dịu dàng và ấm áp.

Dưới ánh mắt của cả ba người, Đào Như Chi cũng nhẹ nhàng vòng tay đáp lại, khẽ thì thầm bên tai bà: "Cảm ơn dì Lâm lần trước đã tặng con bùa may mắn ạ."

Lâm Đường Quyên buông cô ra, nở nụ cười hiền từ: "Đừng khách sáo với dì, dì chẳng giúp được gì nhiều đâu. Để dì đưa mọi người về khách sạn trước, chiều tự do dạo chơi nhé, tối dì xong việc sẽ qua tìm."

Phải đến mai đơn nghỉ phép của bà ở công ty mới chính thức bắt đầu, nên hôm nay vẫn phải tranh thủ làm bù.

Đào Khang Sanh vội nói: "Em bận thì cứ đi làm, công việc quan trọng hơn. Có anh đưa bọn trẻ đi chơi rồi."

"Vậy tốt quá." Bà quay sang nhìn Lâm Diệu Viễn, nở nụ cười: "Diệu Viễn không làm phiền hai người đấy chứ?"

Đào Khang Sanh phẩy tay: "Ôi, nói gì vậy chứ, thằng bé ngoan lắm."

Lâm Đường Quyên đưa ánh mắt về phía Đào Như Chi, như thể đang lo lắng cô có bị làm phiền không. Khiến Đào Như Chi theo bản năng suýt buột miệng nói "đương nhiên là có".

"Đương nhiên là…" – cô khựng lại, rồi chuyển giọng – "bọn con sống chung cũng không có vấn đề gì."

Lâm Diệu Viễn mỉm cười nói với bà Lâm: "Thấy chưa, con đâu có nói dối."

Lâm Đường Quyên vỗ nhẹ lên vai cậu, nét mặt lúc này mới thực sự dịu xuống.

Bà đổi bằng lái quốc tế ở Tokyo, hôm nay lái xe công ty đến đón cả ba người. Sau khi đưa họ về khách sạn, bà vội vã rời đi, trước lúc đi còn cẩn thận liệt kê vài nhà hàng gần đó để họ lựa chọn.

Ba người bỏ phiếu, cuối cùng chọn một tiệm cơm trứng đặc sản.

Nhưng khi đến nơi, họ mới phát hiện thực đơn hoàn toàn bằng tiếng Nhật, không có tiếng Anh cũng chẳng có hình ảnh minh họa.

Đào Như Chi và Đào Khang Sanh nhìn nhau đầy bối rối, đang định đề nghị đi sang quán khác thì Lâm Diệu Viễn đã cầm thực đơn lướt qua một lượt, nhẹ nhàng dịch các món sang tiếng Trung rồi hỏi: "Hai người muốn ăn gì ạ?"

"Cơm trứng bò kho," Đào Như Chi thở dài nhìn cậu, "Em biết tiếng Nhật à?"*

*Như đã nói trước, ở trước mặt phụ huynh Như Chi sẽ xưng hộ "em

-chị"

Đào Khang Sanh cũng kinh ngạc: "Tự học à?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!