Chương 17: (Vô Đề)

Biên tập: Đi Đâu Đấy

Chiều ngày 8 tháng 6, tiếng chuông báo kết thúc môn thi cuối cùng vang lên, Đào Như Chi buông bút, ngẩn người nhìn ra cửa sổ, đầu óc trống rỗng như bầu trời không gợn mây ngoài kia.

Kỳ thi đại học cuối cùng cũng đã kết thúc.

Cô hòa vào dòng người rời khỏi phòng thi, ghé qua nhà vệ sinh, trốn vào một góc nhỏ và khóc một trận thật đã.

Không phải vì cảm thấy mình làm bài không tốt. Ngược lại, cô thấy mình đã làm hết sức, thậm chí là lần phát huy tốt nhất từ trước đến nay.

Chính vì thế, cô lại càng muốn khóc hơn, khóc cho ba năm dài đằng đẵng đã luôn căng mình bước đi, như thể luôn giữ mình đi đúng theo vạch trắng trên vỉa hè, không cho phép bản thân bước lệch dù chỉ nửa phân. Dù không có luật lệ nào bắt buộc, không ai trách cứ nếu cô lỡ bước sang bên, nhưng Đào Như Chi luôn tin rằng chỉ có đi theo vạch ấy, cô mới có thể đi thẳng. Và thế là cô đã bước đi, nghiêm cẩn, bền bỉ, không một lần yếu đuối hay để lộ nỗi bất an, ngay cả trước mặt Đào Khang Sanh cũng vậy.

Còn trước mặt Lâm Diệu Viễn… có lẽ chỉ có thể xem là một tai nạn.

Cho tới tận bây giờ, Đào Như Chi vẫn không chắc đêm đó mình có thực sự say không. Sau khi say thì đã như thế nào? Hỏi Lâm Diệu Viễn, cậu lại cứ né tránh, chỉ bảo: "Cô không nhớ gì thật à? Tiếc ghê, cô bỏ lỡ màn trình diễn đỉnh cao của tôi rồi đấy."

Nghe câu ấy, cô luôn cảm thấy sao mà quen tai đến thế.

Hôm sau ngày thi xong, cơ thể Đào Như Chi như theo phản xạ tự động bật dậy lúc sáu giờ sáng. Còn chưa mở mắt, cô đã xuống giường mở cửa, mơ mơ màng màng bước về phía nhà vệ sinh để đánh răng rửa mặt. Vừa vặn vặn tay nắm cửa, liền đối mặt với Lâm Diệu Viễn.

Học sinh lớp 11 còn phải học thêm nửa tháng nữa. Cậu đang rửa mặt, làn nước đọng lại trên má, hơi nghiêng đầu nhìn cô, hỏi: "Cô làm gì vậy?"

Lúc ấy Đào Như Chi mới bừng tỉnh.

"Tôi mắc vệ sinh, cậu nhanh lên một chút đi."

Cô cứng đầu nói rồi đóng cửa lại. Sau cánh cửa vừa khép, Lâm Diệu Viễn lại cúi xuống vốc nước tạt lên mặt. Dáng vẻ lười nhác mà tràn trề sức sống ấy khiến Đào Như Chi liên tưởng tới cây bạch đàn xanh còn đọng giọt sương mai ngoài đầu ngõ.

Cô quay về phòng, nằm lại giường, kéo chăn che mặt, cố xua khuôn mặt kia khỏi tâm trí.

Ngày tiếp theo là lễ tốt nghiệp của lớp 12. Trước khi lên sân khấu, Đào Như Chi âm thầm nhẩm lại bản thảo diễn văn trong lòng. Sau bài phát biểu của hiệu trưởng, cô nối gót bước lên, đại diện học sinh giỏi lớp 12 phát biểu chia tay.

"Kính thưa quý thầy cô trong Ban giám hiệu, các thầy cô giáo thân mến, cùng các bạn học yêu quý. Em là Đào Như Chi, đến từ lớp 12A5…"

Cô bình tĩnh đọc trọn bài diễn văn, hoàn thành một cách hoàn hảo tiết học cuối cùng trong quãng đời trung học của mình.

Buổi lễ kéo dài tới gần trưa, đến phần kết thúc, giáo viên chủ nhiệm bước lên sân khấu, mời toàn bộ học sinh lớp 12 đứng dậy, cùng nhau hát vang bài ca học đường.

Ban đầu, Đào Như Chi chỉ mấp máy môi lấy lệ, lắng nghe từng tiếng hát non nớt, xiêu vẹo gom tụ thành âm thanh lấp đầy khán phòng. Dăm ba phút nữa thôi, tất cả sẽ theo người tan đi mỗi ngả. Nhất là khi cô nhìn thấy bóng dáng cô giáo chủ nhiệm lặng lẽ đứng ở góc, trong tiếng hát ấy, cô cúi đầu, lấy khăn giấy che mắt.

Đào Như Chi quay đi, cổ họng không ngờ cũng bắt đầu cay xè. Cô nuốt xuống, rồi cất giọng hát vang. Khi giai điệu cuối cùng dứt, khán phòng rơi vào tĩnh lặng.

Ve ngoài bụi cỏ chẳng nghe thấy lệnh ngưng, vẫn cứ réo rắt vang lên.

Những ngày kế tiếp là khoảng thời gian chờ đợi điểm thi. Kết quả sẽ được công bố vào cuối tháng. Hai mươi ngày không phải dài, nhưng với Đào Như Chi, lại như kéo lê từng bước.

Khi thanh kiếm treo trên đầu còn chưa rơi xuống, cô vẫn chưa thể thật sự tận hưởng kỳ nghỉ trước mắt. Có lẽ là vì sự chênh lệch quá lớn giữa trạng thái hiện tại và sự căng thẳng kéo dài suốt ba năm qua—giống như một kẻ nghèo đột nhiên cầm trong tay tấm vé số trúng bạc triệu, không biết phải tiêu sao cho đúng cũng là chuyện thường tình.

Mỗi ngày, cô cho phép bản thân ngủ nướng thêm một chút, buổi chiều lại lén tới nhà Lâm Diệu Viễn dắt mưa nhỏ đi dạo. Con chó con lớn nhanh trông thấy, tay cô nắm dây dắt ngày một chặt hơn, mệt rũ mà vẫn dẫn nó chạy khắp khu dân cư và những con đường quanh đó.

Chuyện duy nhất có thể gọi là đáng kể là cuộc điện thoại từ mẹ cô.

Bà ấy nói mình rất muốn gọi sớm hơn, nhưng sợ làm cô phân tâm trong kỳ thi, nên đợi đến bây giờ mới dám gọi.

Cô chỉ "dạ" một tiếng, hỏi: "Cái bánh kem hôm đó mẹ ăn hết chưa?"

"Ăn hết rồi," mẹ cô đáp, "Mẹ ăn một mình. Ngon lắm."

"…"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!