Chương 16: (Vô Đề)

Biên tập: Ross

Ngày đầu tiên chính thức bước vào tháng Sáu, Đào Như Chi nhận được một kiện hàng gửi từ Nhật Bản — người gửi là Lâm Đường Quyên.

Mở ra xem, bên trong là một chiếc bùa may mắn treo chuông leng keng: nền đỏ, chữ vàng, chính giữa viết chữ "Thăng", hai bên có hàng chữ Hán viết bằng bút lông: "Học nghiệp hộ thủ" – bùa hộ mệnh cho việc học hành.

Cùng với chiếc bùa ấy là ba tấm bưu thiếp viết tay, mỗi người một tấm. Tấm gửi cho Đào Như Chi không dài, dẫu sao hai người họ cũng chẳng có nhiều chuyện để trò chuyện. Chủ yếu là vài câu động viên thi cử, bảo cô đừng căng thẳng, cố gắng thi tốt. Hè này nếu muốn, có thể sang Nhật du lịch, cả nhà cùng đi. Vì công việc nên bà ấy không thể về nước ngay, nhưng có thể làm hướng dẫn viên cho cả nhà tại Nhật.

"Gia đình cùng du lịch."

Năm chữ ấy khiến Đào Như Chi sinh ra một cảm giác xa lạ tột cùng. Mặc dù thuở bé, đó là cụm từ cô vô cùng ao ước.

Nhớ khi còn học tiểu học, buổi học đầu tiên sau kỳ nghỉ hè, giáo viên chủ nhiệm luôn thích hỏi các bạn nhỏ nghỉ hè đi đâu chơi. Những bạn được gọi tên liền hớn hở kể: "Cả nhà em cùng đi đây đi đó…" Còn đến lượt cô, chỉ biết cúi đầu khẽ nói: "Bố dẫn em đi sở thú."

Khi ấy, cô đã cảm thấy, chỉ hai người thì quá đơn độc, không thể nào gánh nổi năm chữ "gia đình cùng du lịch". Nhưng rồi thời gian trôi qua, cô đã quen với điều đó. Giờ đây hoàn toàn không cảm thấy hai người là điều gì tệ hại, trái lại, với cái gọi là "gia đình đông đủ", cô lại dửng dưng và giữ khoảng cách.

Thu lại dòng hồi tưởng, Đào Như Chi lịch sự nhắn tin cảm ơn Lâm Đường Quyên qua WeChat, nhưng đối với lời mời du lịch, tạm thời cô không trả lời. Bởi lúc này, cô hoàn toàn không có tâm trí để nghĩ đến chuyện đó.

Tấm bảng đếm ngược trên tường lớp, bức ảnh tập thể chụp một buổi chiều trên sân trường, khoảng nghỉ giữa các tiết học khi phần lớn mọi người vùi đầu làm đề thay vì rôm rả trò chuyện, những buổi tự học tối trở nên yên ắng lạ thường, cả thái độ có phần "kỳ lạ" của giáo viên – khi khuyên mọi người nên thả lỏng thay vì căng thẳng; bữa tối mà bố không ngừng nghĩ cách làm món mới để tẩm bổ cho cô… tất cả, tất cả như đang không ngừng nhắc nhở Đào Như Chi rằng: kỳ thi đại học sắp tới rồi.

Tựa như tất cả con người và sự vật xung quanh đều hóa thành người dẫn bản tin thời tiết, báo hiệu rằng cơn bão mang tên "Cao khảo" sẽ đổ bộ sau vài ngày nữa — còn cô, liệu có thể cưỡi gió đi đến nơi mình mong ước, hay là sẽ bị nhấn chìm trong đó?

Câu hỏi ấy, Đào Như Chi đã tự hỏi chính mình không biết bao nhiêu lần.

Cô cố gắng giữ bình tâm, dặn lòng đừng quá lo lắng, thế nhưng lần thi thử gần đây lại khiến cô càng thêm bất an.

Trớ trêu thay, chính là lần thi gần nhất cô lại mắc lỗi. Tưởng rằng như thường lệ sẽ vững vàng giữ vững ngôi đầu, nhưng khi kết quả công bố, cô rớt xuống hạng ba.

Điều đó khiến cô hoang mang không thôi, thậm chí còn ngờ vực đây có phải là điềm báo của vận mệnh hay không.

Tuần cuối trước ngày thi đại học, Đào Như Chi thao thức không ngủ, mắt mở trừng trừng nhìn lên trần nhà tối om, bỗng thấy giống như một hố đen vô tận.

Căn phòng im lặng như tờ, bố và Lâm Diệu Viễn đều đã chìm vào giấc ngủ.

Cô lặng lẽ trở mình, với lấy điện thoại — đã hai giờ sáng.

Thời điểm lưng chừng, chưa tới bình minh nhưng cũng chẳng còn sớm. Dù biết mai là Chủ nhật, không cần lo dậy sớm, nhưng cô cảm thấy mình không tài nào ngủ nổi.

Cô bước nhẹ xuống giường, nhét tai nghe vào tai, ra ngoài ban công.

Bên ngoài trời càng thêm tĩnh mịch. Mùa hè còn chưa tới hẳn, ngay cả tiếng côn trùng cũng chưa vang lên. Giữa trời đất mênh mông, chỉ còn giọng nói máy móc trong tai cô vang lên nhịp nhàng: "Vague, vague."

Cô ngồi xổm ngoài ban công, vừa lẩm nhẩm theo:

"V-A-G-U-E. Vague – mơ hồ."

Cứ thế đọc đến mấy chục từ, nhưng nỗi lo trong lòng lại chẳng vơi bớt. Cô dần im bặt, ánh mắt lặng lẽ dõi theo màn đêm phía xa, thẫn thờ xuất thần.

Dẫu đều là bóng tối, nhưng so với trần nhà kia, phía xa vẫn dễ chịu hơn, bởi lác đác giữa màn đêm còn có vài ánh đèn chưa tắt — như thể những hy vọng mờ ảo vẫn đang lặng thinh cháy sáng.

Chỉ là, chính vì tai nghe vẫn còn phát, nên Đào Như Chi không nghe thấy tiếng cửa ban công bị đẩy ra, cũng không biết có người đang bước tới sau lưng mình.

Một bên tai nghe bỗng bị gỡ khỏi tai, Lâm Diệu Viễn theo thế ngồi xổm xuống cạnh cô, cầm lấy tai nghe cho vào tai mình.

"Hóa ra không phải nhạc à?"

Nghe thấy tiếng từ vựng vọng vào, cậu mất hứng bèn tháo ra ngay.

Đào Như Chi giật lại tai nghe, cau mày: "Cậu chưa ngủ à?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!