Biên tập: Đi Đâu Đấy
Sau cơn bão, trời dần oi nóng trở lại, báo hiệu mùa hạ đã sắp kề cận và cả kỳ thi đại học cũng vậy.
Hoạt động cuối cùng của câu lạc bộ nhiếp ảnh cũng sắp sửa khép lại.
Sáng hôm ấy, trước khi xuất phát đến phòng thí nghiệm, Đào Như Chi đẩy cửa phòng Lâm Diệu Viễn, nói thẳng thừng:
"Cậu nán lại nửa tiếng hẵng đi, đừng để chúng ta đụng mặt."
Chiếc xe đạp của cô vẫn còn đang sửa, dạo này chỉ có thể đi học bằng xe buýt, phiền toái không nhỏ.
Nhưng dẫu có bất tiện, cô thà chịu cực cũng quyết không ngồi nhờ xe của Lâm Diệu Viễn.
Tối hôm đó, Lâm Diệu Viễn vừa về đến nhà đã lập tức hóa thân thành một "người hai mặt", giả vờ như trước giờ chưa từng có xích mích, nghe tin xe đạp của cô hỏng, liền nhiệt tình bày tỏ tinh thần giúp đỡ:
"Có gì đâu, xe của tôi chở được người."
Là kiểu chở để rồi ném người ta xuống phố như lần trước ấy hả?
Nhìn bố mình vỗ vai cậu với ánh mắt đầy an lòng, Đào Như Chi chỉ muốn xé toang gương mặt hai mang kia ra cho hả giận.
Xe buýt dừng trước cổng trường. Đào Như Chi bước xuống, đeo máy ảnh trên cổ, chậm rãi đi vào khu nhà thực nghiệm. Như thường lệ, cô bắt gặp Lương Minh Kiệt đứng ở cửa ra vào.
Cô đảo mắt đi chỗ khác, nói nhanh như gió thoảng:
"Chào buổi chiều."
Lương Minh Kiệt như có điều muốn nói, nhưng rồi cũng chỉ đành đáp lại:
"Chào buổi chiều."
Chào xong, cô cúi đầu bước về phía bàn của mình, bắt đầu chuẩn bị tráng phim, rút cuộn phim từ máy ảnh ra, cắt đầu cuộn rồi thả vào bình tráng.
Trong lúc còn chờ nước ngâm nóng dần, bên cạnh đã có người không chờ nổi. Bành Oánh nhích lại gần, sốt ruột hệt như trẻ con đòi kẹo:
"Chị Như Chi, cho em xem ảnh đi mà!"
Đào Như Chi bình thản đáp, giọng như ru ngủ:
"Còn sớm lắm, mới bắt đầu ngâm thôi."
Bành Oánh chớp mắt tinh nghịch:
"Vậy chị kể đi, lúc chị với Lâm Diệu Viễn chụp ảnh có chuyện gì vui không? Chắc ảnh phối hợp lắm nhỉ!"
Cô cười khẽ, nửa như tự giễu:
"Ờ, phối hợp lắm." Phối hợp đến mức hai người dí máy ảnh vào tận mũi nhau mà chụp.
"Rồi sao nữa? Kể thêm chút đi mà, không lẽ không trò chuyện gì hết à?"
"Không, hôm đó mưa. Chụp chưa được mấy tấm đã phải về."
Bành Oánh thở dài tiếc nuối:
"Trời ơi, thời tiết đẹp như thế. Giá hôm đó là em đi với cậu ấy thì hay biết mấy, có thể cùng nhau trú mưa. Nhiều chuyện tình bắt đầu từ một cơn mưa bất chợt lắm đó!"
Đào Như Chi liếc cô nàng đầy ẩn ý:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!