Chương 14: (Vô Đề)

Biên tập: Ross

Chạng vạng tối, màn đêm dần buông, đúng vào giờ cơm chiều. Trong khu dân cư, từng nhà lần lượt lên đèn, duy chỉ có một căn vẫn tắt ngóm, khiến ánh nến cắm trên chiếc bánh kem càng thêm rực rỡ.

Một gia đình ba người quây quần bên bàn ăn. Người đàn ông và cậu bé đang hát chúc mừng sinh nhật người phụ nữ.

Trong khoảnh khắc đầm ấm ấy, chuông cửa chợt vang lên một cách đột ngột, chen ngang bài hát.

Người đàn ông vừa đứng dậy vừa nói: "Chắc là hoa anh đặt đến rồi."

Ngoài cửa là một cậu thiếu niên dáng người cao dong dỏng, không mặc đồng phục giao hàng, khí chất cũng hoàn toàn khác biệt, thế nhưng lại ôm theo một chiếc bánh kem.

Người đàn ông không giấu được vẻ nghi hoặc: "Cháu giao bánh à? Nhà tôi nhận rồi mà."

Cậu thiếu niên chẳng buồn để tâm, ánh mắt lướt một vòng vào trong, liền bắt gặp tấm ảnh gia đình treo trên tường: người đàn ông và người phụ nữ đứng hai bên, dắt tay cậu bé đứng giữa, cả ba nở nụ cười rạng rỡ đến mức khiến người ta gai người.

Cậu cất tiếng hỏi: "Cho hỏi cô Phùng Thủy Trúc có ở đây không ạ?"

Người phụ nữ nghe vậy bước ra: "Tôi đây."

"Có người đặt bánh kem cho cô, phiền cô ký nhận."

Người phụ nữ tỏ vẻ ngạc nhiên: "Ai lại đặt bánh cho tôi chứ?"

"Xin lỗi, khách hàng yêu cầu giữ kín, tôi không thể tiết lộ."

Thấy cậu thiếu niên sắp quay đi, người phụ nữ vội hỏi: "Thế người ấy có nhắn lại gì không?"

"Cô ấy chúc cô sinh nhật vui vẻ."

Người phụ nữ thoáng ngẩn người, như đang đoán xem có phải là Đào Như Chi không, thì từ trong nhà vang lên tiếng gọi của cậu bé: "Mẹ ơi, mẹ còn chưa thổi nến à? Con muốn ăn bánh rồi!"

"Rồi rồi, mẹ tới ngay—"

Bà xoay người vào trong dỗ dành con, đến lúc quay lại thì hành lang đã vắng tanh, thiếu niên nọ đã không còn ở đó.

Đào Như Chi đứng trên sân thượng của tòa nhà đối diện, cầm ống nhòm theo dõi cảnh Lâm Diệu Viễn mang bánh tới tận cửa.

Người từng nhiều lần hiện diện trong ký ức, cuối cùng cũng xuất hiện trong vòng tròn của ống kính.

Từng được nối liền bởi một sợi dây rốn, giờ đây giữa họ là một tòa nhà, là tháng năm dài rộng, chỉ có thể nhìn từ xa. Giống như khi xưa mẹ từng ngắm nhìn cô qua lớp da bụng, giờ đổi lại là cô nhìn mẹ qua ống kính, mãi mãi chẳng thể chạm vào nhau thật sự. Mối quan hệ giữa cô và mẹ là như thế.

Nên cuối cùng, cô vẫn là người chọn rút lui.

Dù vậy, Đào Như Chi không hối hận. Nếu là cô đứng ở chỗ Lâm Diệu Viễn, cô không chắc mình có thể rút lui trong yên ổn, không gợn sóng.

Cô dõi mắt nhìn Lâm Diệu Viễn giao bánh xong, cánh cửa đóng lại. Vài phút ngắn ngủi ấy sao mà dài dằng dặc. Cô cất ống nhòm vào túi, thong thả bước xuống từ sân thượng. Dưới lầu, Lâm Diệu Viễn đang khoanh tay tựa vào xe đạp, nhai kẹo cao su chờ cô.

Đào Như Chi lo lắng hỏi: "Cậu không lỡ miệng nói là tôi gửi đấy chứ?"

Lâm Diệu Viễn nhún vai: "Tất nhiên là không. Nhưng bà ấy chắc cũng đoán ra được thôi, nói hay không nói có khác gì?"

"Bà ấy tự đoán ra là một chuyện. Nhưng tôi không muốn chồng con bà ấy biết."

"Cô lo xa thế làm gì? Bà ấy là mẹ cô mà."

"Ừ." Đào Như Chi bật cười, giọng nhẹ tênh, "Nhưng bà ấy cũng là mẹ người khác. Tôi không muốn bà khó xử."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!