Chương 13: (Vô Đề)

Biên tập: Đi Đâu Đấy

Đào Như Chi mang theo quần áo sạch bước vào phòng tắm, gội sạch mái tóc vừa bị mưa ngoài ban công thấm ướt.

Từng dòng nước ấm từ vòi sen nhẹ nhàng rơi xuống, khác hẳn với những giọt mưa lạnh lẽo. Cô nhắm mắt lại, để mình chìm trong dòng nước dịu dàng, mà trong tai vẫn như vang vọng âm thanh leng keng của chuông gió ngoài ban công, khẽ lay, khẽ gọi.

Khi bước ra khỏi phòng tắm, ánh đèn trong phòng khách đã tắt, chỉ còn ánh sáng nhè nhẹ từ màn hình tivi. Đầu phim mới bắt đầu chạy, máy phát đ ĩa còn đang chớp nháy.

Lâm Diệu Viễn ngồi tựa trên ghế sofa, gương mặt cậu được ánh sáng mờ ảo rọi vào, khiến đường nét trở nên vừa xa xăm vừa gần gụi. Cậu ngẩng đầu, chỉ về phía ngăn tủ đã mở, nơi cất những đ ĩa phim gia đình mua nhiều năm trước.

"Tôi mượn một đ ĩa xem, chắc không sao chứ?"

Đào Như Chi nhún vai: "Vé xem phim một trăm."

"Chủ rạp Đào ơi, vậy có hơi chặt chém không?"

"Phòng chiếu tư nhân thì giá cao hơn cũng phải thôi mà."

Chỉ là cô buột miệng nói đùa, không ngờ cậu lại thật sự vào phòng, mang ví ra, rút một tờ một trăm đưa cô: "Giờ thì tôi có thể xem rồi chứ?"

Đào Như Chi không cầm lấy, chỉ nghiêng đầu nhìn màn hình tivi — phim đang chiếu là Mùa hè của Kikujiro.

"Cậu chưa từng xem phim này à?"

"Chưa. Hay lắm sao?"

"Ừ, hay đến mức khiến tôi sẵn sàng mời cậu xem."

Nói rồi, cô vẫy tay rời đi, trở về phòng làm đề thi mô phỏng.

Trong lúc học, cơn buồn ngủ kéo đến dữ dội, cô đứng dậy vào bếp pha cà phê. Trở ra, tivi vẫn đang chạy, nhưng người trên ghế sofa đã ngủ gật, đầu tựa vào lưng ghế.

Một bộ phim tiết tấu chậm rãi, thoại ít, khoảng lặng nhiều – ngủ quên cũng không có gì lạ. Nhưng Đào Như Chi vẫn không kìm được mà lườm người kia một cái, cảm thấy thật lãng phí một bộ phim hay.

Thế rồi, khi đi ngang qua, cô lại khựng lại. Không kiềm được, cô cúi xuống nhìn dáng ngủ của cậu, định bụng chụp một tấm ảnh xấu chơi cho vui. Người ta khi ngủ thường không đẹp, vì phải há miệng thở bằng miệng, thậm chí ch ảy nước dãi. Nhưng… cô lại thất vọng thu ánh mắt về.

Lâm Diệu Viễn ngủ như đang diễn – dáng ngủ ấy quá đẹp, khiến người ta hoài nghi liệu có thật là cậu đã ngủ?

Cô khẽ khàng bước tới gần, cúi người búng tay ngay trước mặt cậu.

Mi mắt anh vẫn rũ, không động đậy chút nào.

Thôi được, xem ra là ngủ thật.

Cô hậm hực rụt tay về, thuận tiện kéo tấm chăn trên ghế sang một bên, tránh để cậu với lấy đắp, như một sự trả đũa nhỏ.

Cô cầm ly cà phê, định quay về phòng, ánh mắt vô tình quét qua màn hình, cậu bé trong phim đang ngồi ở bờ biển, lặng lẽ lau nước mắt.

Phim đến đoạn then chốt: Kikujiro dẫn cậu bé đi tìm mẹ, nhưng khi tìm được rồi, họ lại không gặp nhau. Mẹ cậu đã có một gia đình mới. Cậu bé chỉ biết âm thầm khóc, rồi lặng lẽ rời đi.

Đào Như Chi đã lâu không xem lại bộ phim này. Nhưng khi thấy cảnh ấy, cổ họng cô vẫn nghẹn lại — những cảm xúc xưa cũ bất ngờ trở về, mềm mại mà buốt nhói.

Cô không biết mình ngồi xuống từ khi nào, ngồi ở đầu kia ghế sofa, tiếp tục xem bộ phim không người xem ấy.

Nhiều năm trước, vào một đêm có bão, bố cô cũng bận làm việc không về. Nhưng mẹ thì vẫn luôn ở bên. Mẹ nấu cơm, chứ không phải mì gói, và sau bữa ăn, hai mẹ con cùng nhau dọn hết quần áo đang phơi ngoài ban công.

Trong vòng tay mẹ luôn có mùi bột giặt của riêng bà ấy.

Không biết giờ mẹ còn mùi đó không? Hay đã dùng nước hoa rồi?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!