Chương 12: (Vô Đề)

Biên tập: Đi Đâu Đấy

Thoắt cái đã vào hè, chỉ còn một tháng bảy ngày nữa là đến kỳ thi đại học. Trường học bắt đầu bước vào giai đoạn nước rút, học sinh lớp 12 ngụp lặn trong guồng quay ôn luyện. Không gì có thể cản bước họ… trừ một cơn bão bất ngờ đổ bộ.

Đài khí tượng phát cảnh báo khẩn cấp, nhà trường buộc phải tạm thời hủy bỏ tiết tự học buổi tối. Loa phát thanh cứ lặp đi lặp lại, thúc giục học sinh mau chóng rời trường trước khi bão ập tới.

Tiếng loa vừa dứt, cả lớp vỡ òa reo hò, tản ra như đàn chim vỡ tổ.

Đào Như Chi cũng vội vã thu dọn đồ đạc. Vừa bước ra khỏi lớp, một cơn gió mạnh ập đến quất tóc vào mắt, cô đành từ bỏ ý định đi xe đạp, quay người tới trạm xe buýt.

Trước trạm xe đã xếp thành một hàng dài học sinh đang đợi. Người tụm ba tụm năm trò chuyện rôm rả, không ai mang vẻ khẩn trương, trái lại như thể sắp có lễ hội chứ không phải bão tố.

Cô đứng vào cuối hàng, liếc mắt một cái liền trông thấy Lâm Diệu Viễn. Dáng người cao lớn đứng đầu hàng, vừa ngoảnh đầu nói chuyện với người phía sau, chợt như phát giác gì đó, khẽ ngẩng lên nhìn về phía cô.

Đào Như Chi giật mình, vội cúi đầu đeo tai nghe, từ đó không nhìn lên lần nào nữa, tranh thủ từng giây ôn lại từ vựng tiếng Anh.

Chẳng bao lâu xe buýt chậm rãi tiến vào trạm, mọi người chen chúc bước lên, chẳng mấy chốc đã chật kín cả khoang. Tới lượt cô thì xe đã không còn một chỗ trống.

Đào Như Chi lo lắng nhìn trời. Mây đen dày đặc, nếu còn chần chừ e rằng sẽ bị mưa xối xả. Không kịp nghĩ nhiều, cô cắn răng chen lên xe bất chấp mấy cái liếc mắt khó chịu.

Quả nhiên, xe vừa lăn bánh chưa được bao lâu, những hạt mưa to như hạt đậu đã đập rào rào vào cửa kính, tiếng gió gào rú như muốn xé tung mọi thứ.

Cô vô thức quay đầu tìm kiếm, nhưng trong khoang xe đã chẳng còn thấy Lâm Diệu Viễn đâu nữa, một người ở đầu xe, một người ở đuôi xe, bị chen lấn bởi cả biển người đen kịt.

Khi còn một trạm nữa, Đào Như Chi bắt đầu khó khăn len về phía cửa xuống. Lúc sắp tới nơi, vai cô bất ngờ bị ai đó va nhẹ, có người cũng đang chen xuống cùng lúc.

Không cần nhìn, cô cũng nhận ra — là mùi hương trên người Lâm Diệu Viễn. Hôm nọ tắm, cô lỡ dùng nhầm sữa tắm của cậu, mùi hương ấy như bóp nát một đóa hoa cam, giờ đây lại quanh quẩn rất gần.

Hoa cam lại xuất hiện bên cô. Cánh tay Lâm Diệu Viễn khẽ chạm vào vai cô, hai người không nói gì, nhưng trong sự chật chội của khoang xe và những cú xóc liên tiếp, họ không tránh được việc va chạm nhau, giống như những cành liễu bên đường, bị gió cuốn rối vào nhau, không thể tách rời.

Xe tới trạm, theo quán tính, Lâm Diệu Viễn ngã nghiêng về phía cô, đè lên nửa bả vai.

Khoảng cách gần trong khoảnh khắc ấy, cậu cúi đầu hỏi:

"Có mang ô không? "

Cô hơi ngạc nhiên, sau đó lắc đầu đáp lại:

"Còn cậu?"

"Có chứ." Cậu mỉm cười, " Tôi đi trước nhé."

Cửa xe bật mở, Lâm Diệu Viễn đứng thẳng dậy, "phạch" một tiếng bật ô, bước vào màn mưa mịt mùng.

Đào Như Chi suýt nữa bị nghẹn một ngụm khí uất nơi cổ họng.

Cô trừng mắt nhìn bóng cậu khuất dần trong mưa, cúi đầu tháo cặp chuẩn bị che tạm. Nhưng ngay lúc ấy, mắt cô khựng lại nơi túi bên của chiếc ba lô, chẳng rõ từ khi nào, nơi ấy đã xuất hiện thêm một chiếc ô màu đen.

Cô lảo đảo trong mưa gió, vừa giương chiếc ô sắp bị thổi tung vừa gắng sức về đến nhà. Trong phòng tắm vang lên tiếng nước róc rách, Lâm Diệu Viễn đã về trước, đang tắm rửa.

Cô mở ô phơi chỗ hành lang, đặt cạnh chiếc ô của cậu.

Ngoài cửa sổ, mưa gió quất mạnh. Cô đặt ba lô xuống, lập tức gọi điện cho Đào Khang Sanh.

Không ai nghe máy, chắc lại bận. Xem ra tối nay cũng không thể về.

Từ nhỏ đến lớn, cô đã quen với những đêm bão chỉ có một mình. Cô vào bếp như bản năng, mở tủ định nấu tạm tô mì làm bữa tối.

Đổ nước vào nồi, bật bếp, cô xé một gói mì. Nghe tiếng nước chảy vẫn đều đều từ phòng tắm, cô thoáng ngẫm nghĩ, rồi xé thêm một gói nữa thả vào.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!