Chương 11: (Vô Đề)

Biên tập: Đi Đâu Đấy

Tuần kế tiếp, cứ vào chiều thứ Bảy, sau khi ăn tối xong, Đào Như Chi liền rời khỏi nhà.

Trời vẫn chưa tối hẳn, sắc lam nhàn nhạt phủ khắp cả thị trấn Bạch Hà.

Đào Như Chi rất thích thời khắc này trong ngày, khi mặt trời đã lặn, thế giới không còn sáng rõ như ban ngày, cũng chưa đến độ u tịch như ban đêm, chỉ là một tầng xanh lam dịu dàng phủ lên vạn vật.

Tựa như mọi nỗi niềm đều có thể tan vào trong sắc xanh ấy, hóa thành làn không khí dịu mát.

Cô đạp xe, lòng bàn tay nắm lấy ghi đông như vẫn còn lưu lại cảm giác mềm ấm và dính ướt khi bị mưa nhỏ li3m qua, kỳ lạ là không ghê sợ, ngược lại còn mang chút khoan khoái, như đưa tay chạm vào mặt hồ mát lạnh trong một ngày hè gay gắt, khiến người ta lưu luyến chẳng nỡ rút tay về.

Cô không thể không mơ hồ thừa nhận, có lẽ, cô thật sự đã bắt đầu có chút yêu thích mưa nhỏ rồi.

Một phần có thể là ký thác nỗi nhớ với đậu hà lan, một phần lại là sự bù đắp.

Mặc dù kiểu bù đắp này vẫn mang theo chút áy náy, nhưng vì là đề nghị của Lâm Diệu Viễn, nên cái cảm giác áy náy ấy như cũng dịu đi không ít — giống như cô bị buộc phải làm vậy, thì đương nhiên cũng chẳng cần thấy quá bận lòng.

Nhà của Lâm Diệu Viễn không xa lắm, nửa tiếng sau cô tới nơi. Lên lầu, như đã chuẩn bị từ trước, cô lấy khẩu trang đeo lên rồi mới bước vào căn phòng âm ẩm mùi cũ kỹ.

Tình hình đã khá hơn lần trước nhiều, có thể vì cô đến sớm, mưa nhỏ chưa kịp bày bừa khắp nơi.

Trong lúc dọn dẹp, con mưa nhỏ cứ quẩn quanh dưới chân cô chạy tới chạy lui.

"Xong ngay đây mà!"

Cô quét dọn qua loa, rồi dắt mưa nhỏ xuống dưới nhà đi dạo.

Vừa ra khỏi cửa, nó đã hăng hái lao vút đi, may mà người nhỏ nhắn, nên Đào Như Chi cũng chẳng tốn sức để giữ chặt dây xích. Nhưng nhìn bộ dạng sốt sắng ấy, cô vẫn nới lỏng tay một chút, chạy bộ theo nó vòng quanh khu dân cư.

Chạy một vòng xong, Đào Như Chi còn thở d ốc hơn cả con chó.

Cô lắc lắc sợi dây xích, nói: "Mình đi chậm thôi được không? Mày thở tức là đồng ý rồi đó. Được, quyết định vậy nha!" Nói một lèo, cô cố chấp kéo chặt dây, buộc mưa nhỏ phải đi thong thả bên cạnh mình.

Mưa nhỏ gâu gâu mấy tiếng phản đối không thành, cuối cùng đành rên ư ử chịu trận.

Đào Như Chi dắt chó đi, tay còn lục tìm tai nghe trong túi để học từ vựng tiếng Anh. Cứ thế lại đi thêm hai vòng nữa, cho đến khi trời tối hẳn.

Mưa nhỏ rõ ràng vẫn còn chưa thỏa mãn, về đến nhà lại nhảy nhót khắp nơi. Nhưng căn phòng rộng rãi vắng người này lại trở thành lợi thế, có thể mặc sức mà chạy nhảy.

Cô rót đầy bát cho nó nước và thức ăn, rồi phát hiện ra chai nước cuối cùng cũng đã dùng hết sạch, trong nhà chẳng còn dự trữ thêm chút nào.

"Cái thằng này…"

Trước khi đi, cô ngẫm nghĩ một chút, rút một tờ giấy ghi chú trong túi ra, dán lên ổ chó.

[Bổ sung nước và thức ăn càng sớm càng tốt! Đặc biệt là nước đó!!!]

Chiều thứ Hai tan học, người bạn cùng ăn với Đào Như Chi xin nghỉ không đến lớp, cô liền thôi không vào căn

-tin chen chúc nữa, định ra ngoài trường ăn cho rồi.

Ở con phố sau lưng trường mới mở một tiệm bánh gạo xào, tuần trước cô và bạn học cùng đi ăn thử, không ngờ lại ngon đến thế, nghĩ tới thôi đã thấy thèm.

Cô ngồi trên ghế mà ngẫm nghĩ tính toán, trong lớp đa phần đều đã đổ xô đi ăn, chỉ còn vài người còn chăm chú làm bài tập. Đài phát thanh trong lớp bắt đầu phát bài nhạc nghỉ giữa giờ, mỗi ngày một bài, do học sinh yêu cầu. Giọng MC trong trẻo vang lên, giới thiệu hôm nay là ca khúc "Gửi em, Margaret yêu dấu".

Tiếng trống dồn dập vang lên làm nền, Đào Như Chi khẽ đung đưa người theo nhịp nhạc, vừa thu dọn sách vở. Bỗng bạn ngồi bàn trước quay đầu, giữ cô lại, hỏi liệu có thể giảng giúp bài toán cuối trong đề thi thử toán không.

Cô khựng lại giây lát, rồi gật đầu đồng ý, đặt ba lô xuống lần nữa.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!