Ánh trăng lờ mờ chiếu xuống, quản lý trợ cấp không kìm được mà bắt đầu rục rịch.
Dường như khớp gối ông ta đang bắt đầu lệch về phía trước, ống chân kéo dài ra, đẩy ống quần nhô cao lên từ phần giữa.
An Ngung lắng tai nghe âm thanh vải sợi bị kéo căng, lầm bầm nói: "Lại rọi đèn thêm một ngày là sẽ hoàn thành giai đoạn biến dị đầu tiên à?
"Vừa dứt lời, ống áo ống quần của quản lý trợ cấp đồng thời rách toạc, những cái chân bọ ngựa vươn dài ra, chém về phía cậu. An Ngung bật người lộn nhào rồi nhẹ nhàng đáp xuống đất. Bụi đất bay mờ mịt ở những nơi bị chém qua, cậu cúi người, tay chống xuống đất, ngưng mắt nhìn đối phương. Quản lý trợ cấp kinh ngạc,"Loại sâu mọt trợ cấp đầu óc hạn hẹp như mày cũng giỏi né đòn quá nhỉ."
"Cảm ơn vì đã khích lệ.
"Hiểu biết của cậu quả thực rất hạn hẹp, vậy nên chỉ cần là điều đã từng trông thấy, cậu đều ghi nhớ kỹ càng. Hình thức tấn công của quản lý trợ cấp và người bọ ngựa lúc ban ngày không khác gì nhau. Luồng ánh sáng yếu ớt in cái bóng của chân kiếm đang đong đưa xuống mặt đất. An Ngung từ tốn nói:"Hướng dẫn sinh tồn là do ông làm giả đúng không. Chắc hẳn bọ ngựa cần dựa vào ánh đèn để biến dị, ánh đèn là nguyên liệu biến dị của giai đoạn một.
Sau khi hoàn thành giai đoạn một mới tiến đến ăn thịt đồng loại. Các ông không chỉ cạnh tranh thức ăn với sứa mà còn tàn sát cả đồng loại. Cơ chế này buộc khu 53 phải thay đổi, bằng không, địa vị của ông sẽ khó giữ được."
"Vậy thì phải làm gì đây nhỉ?"
Cậu ngước lên nhìn chằm chằm quản lý trợ cấp, "Chỉ có thể dùng hướng dẫn sinh tồn lừa gạt mọi người bật đèn, thúc đẩy quá trình biến dị trước rồi tranh thủ thời cơ những người khác vẫn chưa tìm ra được quy tắc, dùng bánh quy đổi lấy nguồn sáng của họ, đảm bảo rằng họ luôn chậm hơn ông, trở thành thức ăn dự trữ cho giai đoạn tiếp theo của ông."
Quản lý trợ cấp kích động đong đưa chân trước hình lưỡi kiếm,
"Xem ra mày đã gặp được kẻ đã hoàn thành giai đoạn tiến hóa đầu tiên. Nhưng tại sao mày lại nghi ngờ tao?"
"Ngược."
"Ngược cái gì?"
"Tư duy ngược." An Ngung bỏ qua thân hình xấu xí kia, nhìn về phía hành lang phía sau ông ta, "Ai cũng biết ông là kẻ hèn hạ nhất.
"Mùi chua tanh tràn ngập căn phòng khiến cậu trong thoáng chốc tưởng đâu mình đã trở về nhà tập thể trợ cấp, thậm chí trước mặt còn xuất hiện dáng vẻ nói chuyện của Lăng Thu. Lăng Thu thật sự đã dạy cậu rất nhiều điều, từng mảnh vụn ký ức qua nhiều năm tháng ấy đã in sâu vào tiềm thức. Cậu ngưng mắt nhìn vùng tối đen ngoài hành lang,"Hàng xóm của tôi nói cao thượng là lời nói dối vụng về nhất của kẻ ti bỉ.
Khi tai họa ập đến, ông chủ động giúp đỡ chúng tôi, thoải mái cho chúng tôi bánh mì, chừng đó còn chưa đủ hoang đường sao?"
"Hóa ra ngay từ đầu mày đã nghi ngờ tao… Thế mà tao lại chưa bao giờ để ý đến mày trong khu ổ chuột." Giọng của quản lý trợ cấp dần dần pha lẫn tiếng rít gào,
"Đúng thế, chúng mà là thức ăn dự trữ của tao. Dù là người hay bọ ngựa, chẳng phải luôn luôn như thế à?"
"Quả đúng là như vậy. Nhưng thưa ông…
"Tầm mắt An Ngung chợt quay trở lại trên mặt ông ta. Trong đôi mắt màu vàng kim, con ngươi nhanh chóng tụ lại thành một đường thẳng. Cậu nói như đang than thở,"Đồ ăn như bọn tôi cũng có quyền không đồng tình với quy tắc.
"Tiếng thở dài còn chưa dứt, cái chân lưỡi kiếm đã chém thẳng tới. Khoảnh khắc An Ngung né tránh, lưỡi kiếm sắc bén kia đột ngột chuyển từ đòn bổ xuống sang đòn quét ngang. Cậu một lần nữa vội vàng lăn người né tránh nhưng ngay lập tức đã bị một cái chân khác móc lên, nện mạnh vào tường. Một tiếng động lớn vang lên, cơ thể dội ngược ra khỏi bức tường rồi lại bị cái chân lưỡi kiếm ép trở về. Tim An Ngung đập nhanh đến mức không thể khống chế nổi, động mạch cổ nảy lên thình thịch, tiếp xúc với cái chân lưỡi kiếm qua một lớp da."Cơ thể con người không có cửa đối kháng với sinh vật biến dị." Quản lý trợ cấp hằm hằm nhìn cậu, "Hàng xóm không dạy mà điều này à?"
An Ngung ngẩng đầu lên, "Đúng là không dạy thật.
"Bụi trên tường rơi rào rào vào tóc, cậu nín thở dồn hết sức dùng hai tay đẩy cái chân lưỡi kiếm ra. Một milimet, một centimet, gân xanh gồ lên trên thái dương, khoảng cách giữa hai cái chân lưỡi kiếm càng lúc càng lớn hơn. Quản lý trợ cấp giảm bớt sức. Ngay khoảnh khắc cậu vừa vùng được ra, ông ta lại một lần bổ vào vai cậu. An Ngung bị đánh cho khuỵu xuống, đầu gối đập mạnh lên sàn. Cái chân lưỡi kiếm nặng nề ghìm chặt lấy cậu, cái bóng khổng lồ đổ xuống. Cậu quỳ gối dưới chân ông ta, thở hổn hển như sắp chết."Trông quen thật đấy."
Quản lý trợ cấp cười khẩy, chân lưỡi kiếm giơ cao trên đỉnh đầu cậu, "Xem ra dân ở khu 53 mãi mãi là đồ ăn của tao.
"An Ngung không ngừng thở gấp. Mãi đến khi phổi như sắp vỡ ra, nhịp tim mới bình ổn lại đôi chút. Cậu nói khẽ:"Quỳ gối ở đây 10 năm trước đúng là đồ ăn."
Sau một tích tắc yên tĩnh, cậu bất chợt ngẩng đầu lên, nhìn trực diện vào lưỡi kiếm sắc bén kia.
"Nhưng hôm nay, thời thế thay đổi rồi.
"Phần eo đang cong xuống đột nhiên căng lên. Quản lý trợ cấp chỉ kịp nhìn thấy cậu bất chợt lao lên, tay đưa ra phía sau. Một luồng sáng trắng như tuyết lóe lên từ phía dưới thân người quản lý vật tư, để lại một đường vòng cung gọn ghẽ trong căn phòng tối. Khoảnh khắc tầm nhìn biến mất, bên tai vang lên một câu nói."Hôm nay, lần thứ hai quỳ gối ở đây, tôi chỉ muốn kết liễu ông."
Trên xe trung chuyển, An Ngung nghĩ mãi không hiểu tại sao sĩ quan lại bắn súng vào gáy bọ ngựa. Rõ ràng điểm yếu phải là đôi mắt.
Con mắt trái của quản lý trợ cấp tóe máu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!