Tần Tri Luật cầm thiết bị thông tin, từng bước từng bước đi qua đám người.
Không ai hé răng nửa lời, tiếng bước chân của hắn là âm thanh duy nhất tại đây.
An Ngung phát bánh quy cho những người đã thông qua kiểm tra mà tim đập thình thịch.
Hôm qua, khẩu súng vẫn còn dí vào trán cậu.
Đã kiểm tra được một nửa, chưa thấy xuất hiện bất thường.
Một người phụ nữ vừa vượt qua kiểm tra thì thầm: "Chỉ tiếp xúc có một chút xíu thôi, chắc không làm sao đâu. Tôi nghe nói người biến dị phải qua một thời gian mới có khả năng lây nhiễm.
"Lời này khiến bầu không khí hòa hoãn hơn một chút. Cô nhận lấy hai gói bánh quy từ tay An Ngung,"Cảm…
"Pằng! Hành lang lại im phăng phắc. Một người đàn ông trung niên bị đạn bắn găm vào tường. Một lúc lâu sau, thi thể ông ta mới chầm chậm ngã xuống. Vẻ hoảng hốt vĩnh viễn lưu lại trên gương mặt vàng vọt kia. Không ai thấy rõ Tần Tri Luật đã nổ súng như thế nào. Sau khi tiếng súng vang lên, khẩu súng đã quay trở về bao. Người đàn ông mắt hí xếp hàng ngay sau ngã phịch xuống đất. Ông ta liều mạng lết mông lùi lại."Anh mượn việc công trả thù riêng! Ban nãy anh ta lên tiếng chửi anh đầu tiên, anh đo đi đo lại anh ta tận ba lần!
"Dòng nước vàng khè, bẩn thỉu túa ra từ dưới mông ông ta, mùi khai và mùi máu tanh lẫn lộn vào với nhau. An Ngung nhận ra đó chính là người ban nãy ném bánh quy vào Tần Tri Luật. Tần Tri Luật vẫn thản nhiên như không,"Cảm thấy bất thường nên kiểm tra nhiều lần cho chắc chắn."
"Tôi thấy được màn hình đấy, anh ta chỉ có 3,6 thôi!"
"Điều đó chỉ có thể chứng minh tạm thời anh ta vẫn là con người nhưng vẫn có khả năng đang trong quá trình biến dị. Những người đã thông qua kiểm tra khi nãy cũng chưa chắc đã an toàn."
Tần Tri Luật quay người, lấy ID từ trong tay người chết ra, "Đúng là chỉ có 3,6 nhưng entropy đã tăng lên ngay giữa những lần đo.
"Entropy gen được đăng ký trên ID là 3,5. Hai lần đo trước đều cho ra kết quả 3,5, đến lần thứ 3 mới nhích lên 3,6, dấu hiệu cực kỳ sớm của quá trình biến dị."Tiếp theo."
Tần Tri Luật bước đến trước mặt người đàn ông mắt hí, rũ mắt nhìn ông ta, "Đến lượt anh.
"Rõ ràng hắn không thể hiện bất kỳ thái độ gì nhưng cảm giác áp bách vẫn khiến như rơi vào hầm băng. Người đàn ông mắt hí ngẩng đầu, nhìn hắn bằng ánh mắt tuyệt vọng, một lúc lâu sau mới run rẩy trình ID ra. Tần Tri Luật nhìn chằm chằm con tăng lên trên thiết bị thông tin. Trong mấy giây chờ đợi đó, tất cả mọi người đều nghe thấy tiếng răng va lập cập vào nhau của người đàn ông mắt hí. Vài giây sau, Tần Tri Luật nhìn sang người kế tiếp."Tiếp theo."
Người đàn ông mắt hí vội vàng lùi lại, tay chống vào vũng nước tiểu mà chẳng hề hay biết.
Kiểm tra xong tầng này, hành lang có thêm hai thi thể. Ngoại trừ người đàn ông trung niên, cụ bà chờ cháu về vẫn đang nán lại.
An Ngung nhớ đến tiếng cọ xát phía sau cánh cửa, hóa ra Tần Tri Luật đã nhận ra điều bất thường từ khi đó.
Tần Tri Luật bước tới ngồi xổm xuống trước thi thể người đàn ông, vén tay áo lên.
Vẫn là cánh tay bình thường của con người.
An Ngung thầm nghĩ entropy chỉ mới bắt đầu tăng thôi, chắc chắn sẽ không xuất hiện triệu chứng có thể quan sát bằng mắt thường.
Nhưng cậu bị vả mặt ngay lập tức.
Tần Tri Luật lại tháo giày của người nọ ra, bên trong giày, một nửa bàn chân loài người đã xuất hiện lớp vỏ cứng.
An Ngung sửng sốt hồi lâu. "Trưởng quan, hiện tượng biến dị này có bình thường không?"
Tần Tri Luật chụp lại ảnh thi thể,
"Khi tranh cướp đồ trợ cấp, anh ta vẫn còn bình thường nhưng khi xếp hàng, bước chân đột ngột trở nên cứng ngắc. Cả ba lần đo đều thực hiện sau khi chân đã xơ cứng. Tình huống như thế này chưa bao giờ xảy ra. Mọi biến dị đều diễn ra theo trình tự entropy gen tăng lên trước, đến khi giá trị vượt quá 10 hoặc thậm chí là quá 100 mới bắt đầu biểu hiện ra ngoài."
Khi đi qua góc ngoặt không có đèn trên cầu thang, Tần Tri Luật bỗng nhiên ngoảnh lại nhìn An Ngung.
"Tôi cứ nghĩ mãi, cuối cùng vẫn thấy phải chấn chỉnh cậu. Định trước phải hy sinh và được hưởng sự tôn trọng khi đang sống không hề xung đột với nhau. Quả thật con người đang bị thảm họa bóp nghẹt nhưng nếu bởi vậy mà hủy bỏ trật tự đã dày công vun đắp hàng nghìn năm, nỗ lực sẽ chẳng còn nghĩa lý gì nữa."
An Ngung đứng run rẩy trong bóng tối.
Từ trước tới nay, chưa một ai nói với cậu những lời như thế.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!