Chương 6: Quy tắc sinh tồn

An Ngung quỳ trên nền tuyết lạnh ngắt, họng súng đen ngòm kê trên ấn đường.

Rầm!

Cậu ngồi phịch xuống.

Tần Tri Luật đứng thẳng băng phía trước cửa sổ, "Cậu ngủ như chết.

"An Ngung nhìn vào thiết bị thông tin, cậu mới ngủ có 10 tiếng. Nếu là hồi trước, sợ rằng 10 ngày cũng không đủ. Nhưng cậu không muốn nói về loại bệnh ngủ mà chỉ nghe thôi đã thấy kỳ dị này, bèn nói dối:"Xin lỗi trưởng quan, đúng như ngài nói, đêm qua tôi thật sự mất ngủ."

Biểu cảm của Tần Tri Luật trở nên khó đoán, "Mất ngủ?"

"Vâng… Còn gặp ác mộng nữa."

"Mơ thấy gì?"

"Mơ thấy…" Tầm mắt An Ngung chạm phải khẩu súng, cậu vội vàng lảng đi, "Thí nghiệm dẫn dắt.

"Tần Tri Luật không nói gì suốt một hồi lâu, lâu đến mức An Ngung bắt đầu hối hận vì đã nói dối thì chợt nghe một tiếng thở dài rất khẽ. Còn chưa kịp hiểu, người kia đã bước tới trước mặt mình, chiếc găng tay da vỗ nhẹ lên đầu."Thí nghiệm dẫn dắt sẽ không tạo thành thương tổn thực tế, dần dần sẽ ổn thôi.

"An Ngung gật nhẹ đầu rồi ngẩng lên nhìn Tần Tri Luật. Tuy không hiểu ý nghĩa của hành động sờ đầu này nhưng giọng trưởng quan nghe hiền hòa hơn bình thường, giống như cách Lăng Thu an ủi cậu trong những ngày không có bánh mì ăn. Tần Tri Luật thu tay lại rất nhanh,"Billy đi thăm dò tình hình rồi, chúng ta chia ra hành động.

"Nguồn cung cấp điện của khu 53 đã được khôi phục lúc tờ mờ sáng. Quản lý trợ cấp dùng điện như trả thù đời, hàng trăm bóng đèn ở tầng 1 được bật sáng toàn bộ, chói đến mức An Ngung quáng cả mắt. Lúc cậu đi xuống, Tần Tri Luật đang cầm một tờ ghi chép dính máu,"Đây là của bên Bộ Quân Sự để lại?"

Quản lý trợ cấp gật đầu: "Tôi đã truyền đạt lại cho người dân quanh đây rồi. Giờ để tránh bị lây nhiễm đều dựa vào điều này.

"An Ngung cũng tiến tới đọc những điều được ghi chép trên giấy. Dường như người viết đã run rẩy rất dữ dội. [Nhắn lại cho những đồng chí đến sau: 1. Đừng ở trong bóng tối quá lâu, ánh đèn rất quan trọng. 2. Tránh xa những người không dám bật đèn. Đừng tin bọn họ, bọn họ đã không còn là đồng loại. 3. Nếu bị đói đêm, cố gắng ăn những thứ bình thường, phải khống chế h. am m. uốn ăn đồ lạ của bản thân. Quân hiệu 14205, Trương Huân, trân trọng.] An Ngung thấp giọng hỏi thấp giọng hỏi,"Có phải thật không?"

"Đúng là mực của Bộ Quân Sự." Tần Tri Luật tìm kiếm quân hiệu trong kho thông tin ngoại tuyến.

Thiếu úy Trương Huân, 24 tuổi, trẻ mồ côi thuộc diện trợ cấp tại khu 15. Vì chủ động tham gia hoạt động dọn dẹp và lập công nên được Bộ Quân Sự thành phố chính chiêu mộ. Đã nhập ngũ 2 năm lẻ 4 tháng. Nhiệm vụ điều động gần nhất: Hoạt động dọn dẹp khu 53.

Những gì người này trải qua rất giống Lăng Thu. Lăng Thu cũng là trẻ mồ côi ở khu ổ chuột. Dân sống trong khu ổ chuột ai cũng như vũng nước đọng vẩn đục, chỉ một mình anh rực rỡ sắc màu.

Khi nhắc tới thành phố chính, dường như đôi mắt màu hổ phách của anh sẽ tỏa sáng.

"Hai điều đầu tiên đều ngụ ý rằng sứa sợ ánh đèn. Còn điều thứ ba…" Tần Tri Luật nhìn sang, "Đêm qua cậu thấy đói không?"

An Ngung thành thật gật đầu, "Đói lắm ạ.

"Quản lý trợ cấp lập tức trợn trừng mắt. An Ngung bình tĩnh giải thích với ông ta,"Không phải đói kiểu đó, chỉ là tôi chưa được ăn no bao giờ thôi."

"Hằng tháng nhiều đồ ăn như thế mà còn kêu không đủ no?" Quản lý trợ cấp cười mỉa, "Tham lam nhất chính là mấy tên xin trợ cấp các cậu."

Tần Tri Luật quay sang ông ta, "Vậy còn ông?"

Quản lý trợ cấp lắc đầu,

"Đương nhiên là không rồi. Đói một cách bất thường khả năng cao là đã bị lây nhiễm. Gen sứa sẽ hoạt động mạnh về đêm, mấy sĩ quan may mắn trở về được đều điên cuồng tìm cái ăn khi đêm xuống. Phải rồi, hiện tại dân chúng không dám ra khỏi cửa, mấy người hỗ trợ đi phát đồ ăn nhé. Đừng lo, khi có ánh đèn, sứa sẽ không xuất hiện đâu."

Tần Tri Luật gật đầu, "Phát thế nào?"

"Tôi đã liệt kê những phòng còn người sống. Cứ đặt đồ ngoài cửa là được." Quản lý trợ cấp nói,

"À, lúc dỡ mấy cái thùng ra nhớ cẩn thận. Sau khi mưa xuống sẽ có sâu nước, chúng thích chui vào mấy cái thùng giấy ẩm lắm. Tuy mấy thứ rác rưởi đó chẳng lây nhiễm được cho ai nhưng lại rất thích cắn người."

An Ngung thầm nghĩ có phải ông nói muộn quá rồi không.

Quản lý trợ cấp cười khan: "Hình như trong phòng kho cũng có mấy cái thùng. Nhưng tôi đã nhét giấy báo kín cửa sổ rồi, chắc mọi người không bị cắn đâu nhỉ?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!