Chương 5: Chuyện ở khu ổ chuột

Thứ bị hỏng không phải đèn đường mà là nguồn cung cấp điện. Tất cả đồ điện trong thành phố đều đã ngừng hoạt động.

Bọn họ lùng sục qua nửa con phố, cuối cùng cũng tìm được một chiếc lịch đồng hồ dây cót trong một cửa hàng tạp hóa.

Ngày 29 tháng 12.

Đúng ra phải là ngày 24 tháng 12.

Tần Tri Luật giải thích: "Siêu dị thể có khả năng quấy nhiễu trật tự thời không, vậy nên chúng ta mới bị mất tín hiệu liên lạc.

"Nhưng không chỉ không thể liên lạc với bên ngoài, ngay cả kênh nội bộ của đội cũng tê liệt. Billy nhắm mắt ngửa đầu ra sau cảm nhận một hồi rồi mở mắt ra, giận dữ nói:"Bước sóng ở chỗ này cứ lộn tùng phèo hết cả lên, bị siêu dị thể quấy cho nát nhừ luôn rồi. Tôi phải tới thêm vài nơi nữa, hạch năng lượng nằm ở trạm phát điện nhỉ?

"An Ngung thoáng bước chậm lại. Tần Tri Luật ngoảnh lại hỏi:"Sao đấy?"

"Trưởng quan, tôi vừa nhận ra đây là đâu." An Ngung chỉ vào căn nhà thấp tầng phía trước,

"Đó là kho vật tư trợ cấp của khu 53, hiện tại chúng ta đang ở vị trí xa nhất của khu 53. Trạm phát điện là một tòa nhà cao tầng hình tháp, đáng ra phải nằm trong phạm vi quan sát nhưng lại không thấy đâu."

Vừa dứt lời, tiếng hắt xì khàn đục vọng ra từ trong căn nhà, cánh cửa được mở từ phía trong.

Một người đi ủng, quấn áo mưa kín mít xuất hiện tại cửa đang ló đầu ra dò xét bọn họ.

Không biết đã bao nhiêu ngày chưa gội đầu, tóc ông đã bết chặt vào với nhau.

Mất một lúc lâu An Ngung mới nhận diện được người nọ, "Quản lý trợ cấp?

"Ông ta chính là người phụ trách quản lý vật tư trợ cấp sinh hoạt của khu 53. Khu 53 được lập nên bởi một đám dân nghèo, tất cả bọn họ đều sống chen chúc ở khu vực trung tâm. Hằng tháng, cố định vào ngày mùng 1, bọn họ đều phải tới gặp ông ta để lĩnh đồ dùng, thức ăn. An Ngung mắc bệnh ngủ, suốt mấy năm nay luôn là Lăng Thu đi lĩnh thay. Một lần duy nhất cậu tự tới lĩnh đã là chuyện từ rất lâu về trước, vậy mà vẫn nhớ được diện mạo của quản lý trợ cấp. Quản lý trợ cấp cảnh giác đánh giá bọn họ,"Có bị lây nhiễm không?"

Billy xòe hai tay ra: "Không."

Quản lý trợ cấp vẫn đứng yên như đang chờ xem liệu bọn họ có biến dị hay không. Một lúc sau, ông ta gật đầu: "Trốn vào đây đi, nước mưa không sạch sẽ."

Kho vật tư rất lộn xộn, dây điện nối chằng chịt trên sàn, những chiếc bóng đèn mắc thành từng chuỗi. An Ngung vừa vào cửa, quản lý trợ cấp lập tức lấy một cuộn màng bọc nilon ra quấn thật chặt cánh cửa, mắng: "Sứa trong mưa không khe kẽ nào không chui vào, loại sinh vật cấp thấp chết tiết!"

Tần Tri Luật hỏi: "Mất điện bao lâu rồi?"

"Mất điện bao lâu rồi?!" Quản lý trợ cấp lập tức cảnh giác, "Các người không phải dân khu 53?"

An Ngung đáp: "Tôi là An Ngung sống ở phòng 1414 tòa 5 khu T, họ là bạn của tôi ở thành phố chính. Bọn tôi mới từ thành phố chính trở về."

"An Ngung… nghe có vẻ quen quen. Quen biết nhiều người ở thành phố chính thế cơ à." Quản lý trợ cấp nhìn chằm chằm Tần Tri Luật một lúc lâu, oán giận nói:

"Những thứ dơ bẩn đã xâm nhập khu 53. Tại lũ sứa chết tiệt mà cứ đến tối là lại mất điện, hôm nay đã là ngày thứ 8 rồi."

Ông ta thở dài một hơi, "4 ngày trước, quân nhân của thành phố chính tới đây điều tra. Tôi bảo bọn họ nên trốn trước đã nhưng bọn họ nhất quyết muốn ra ngoài, cuối cùng có trở về đâu."

Billy nhíu mày hỏi: "Không một ai trở về?"

"Đúng ra thì cũng có vài người trở về, nhưng bộ dạng khá bất thường." Quản lý trợ cấp cười khổ,

"Tôi trốn trong này không dám ra, một lúc sau thì bọn họ tự bỏ đi. Có người còn để lại quần áo bảo hộ, chắc là biết bản thân đã bị lây nhiễm rồi…"

Quản lý trợ cấp vừa nói vừa dẫn bọn họ đi vào trong, "Trên tầng có hai phòng kho có thể ở, cứ tạm vậy qua đêm nay đã rồi tính."

Bốn người dò dẫm lên tầng, cầu thang gỗ phát ra tiếng kẽo kẹt. An Ngung đi phía sau quản lý, nhìn cánh tay đang rũ xuống của ông ta. Khe hở giữa ngón trỏ và ngón giữa rất rộng, là do việc kẹp thuốc lá nhiều năm tạo thành.

Lần duy nhất An Ngung tới kho vật tư là hồi cậu 8 tuổi, khi vừa được thả ra khỏi cô nhi viện, rút thăm phân tới khu 53. Cậu không biết quy tắc lĩnh trợ cấp, tháng đầu tiên, hàng xóm Lăng Thu cho cậu toàn bộ phần lương thực dư.

Không ngờ tháng tiếp theo cậu lại bỏ lỡ mất ngày lĩnh vì ngủ quên, Lăng Thu đành phải đưa cậu tới cầu xin quản lý trợ cấp.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!