Chương 49: Lần hỗ trợ cuối cùng

Lúc này, chỉ số sự sống của An Ngung đang là 71%.

Dựa theo cơ chế của gương, ngay khi bước vào mảnh gương thứ tư, cậu sẽ phải chịu sát thương mất 70% máu vì rời khỏi mảnh gương thứ ba, chắc chắn không có khả năng sống sót rời khỏi mảnh gương thứ tư.

Phương pháp duy nhất là đưa mảnh gương thứ tư ra ngoài trước, để Tần Tri Luật một mình tiến vào.

Nhưng An Ngung đã thử vài lần, có vẻ cậu đã bị nhốt trong mảnh gương thứ ba không thể thoát ra ngoài. Cậu không còn lựa chọn nào khác, chỉ có thể tiếp tục tiến vào tâm gương.

An Ngung im lặng đứng dưới trời tuyết, dường như phía trước mờ mịt chỉ có cái chết trong khi sau lưng đã chẳng còn đường lui/

Trước khi vào trong mảnh gương, cậu luôn nhìn chằm chằm trưởng quan. Những người khác không thể chịu đựng nổi đòn tấn công thẳng vào tin thần của mảnh gương còn trưởng quan có thể, nhưng hắn lại lựa chọn ở bên ngoài gương.

An Ngung nhìn chiếc áo đang khoác trên người A Cức, bên tai dường như vang vọng câu nói đã được lặp đi lặp lại rất nhiều lần kia: Tôi sẽ không để cậu xảy ra chuyện.

Dường như cậu vĩnh viễn không thể ký thác toàn bộ an nguy của mình vào người khác, bất kể là Lăng Thu khi trước hay Tần Tri Luật hiện tại.

Nhưng trưởng quan thực sự là một người luôn giữ lời hứa.

Cậu lấy hai mảnh gương vỡ ra khỏi túi áo, giơ lên trước mặt.

Mặt gương trắng phản chiếu lại diện mạo cậu, cảm giác đang quan sát một người khác lại xuất hiện. Sau khi chứng kiến ký ức của Bạch Kinh, cậu rốt cuộc đã hiểu hình ảnh trong gương thực sự là một người khác, là một phần của bản thân bị giam giữ trong gương.

Đôi mắt đỏ trong gương trầm tĩnh không chút dao động.

"Tôi vẫn sẽ tin ngài." Cậu khẽ thì thầm, "Đừng khiến tôi thất vọng.

"Bóng người bỗng nhiên giơ cao tay lên, hai mảnh gương vỡ phản chiếu bầu trời đầy tuyết rơi đâm thẳng vào ngực. Bên ngoài, phần ngực của An Ngung nhắm mắt trông như đang ngủ say bỗng nhiên chảy máu tươi, con số 71% trên thiết bị thông tin nhanh chóng giảm xuống. Kazama lập tức nhìn sang phía Tưởng Kiêu:"Góc sắp ra khỏi gương rồi."

Ngay tức khắc, bông hoa anh túc nở rộ từ trong lòng bàn tay Tưởng Kiêu, muốn nhả hạt giống ra nhưng lại bị Tần Tri Luật giữ lại.

"Chờ chút đã.

"Tần Tri Luật ngưng mắt nhìn con số trên thiết bị thông tin, máu tươi đã thấm ướt bộ đồ trợ cấp của An Ngung, sinh mạng cậu đang không ngừng trôi đi nhưng con số hiển thị lại không lập tức trượt thẳng xuống như hai lần trước. Nó nhanh chóng hạ xuống 62% rồi giữ nguyên ở đó đến mười mấy giây mới lại giảm xuống còn 61%."Đây không giống như bạo kích phải chịu trước khi rời khỏi kính." Kazama giật mình nhìn thiết bị thông tin, "Góc bị thương do nguyên nhân khác trong gương?"

Tần Tri Luật ngẫm nghĩ, "Không phải tổn thương trí mạng, cậu phụ trách đi."

"Vâng.

"Kazama đã khôi phục được một chút, những hạt bồ công anh nhỏ màu tím nhạt đã có sức sống hơn đang bay về phía ngực An Ngung. Anh ta nhìn con số 61% trên thiết bị thông tin chầm chậm tăng lên đến khi về lại 71% mới thở phào một hơi như trút được gánh nặng, cảm giác toàn thân đã đầm đìa mồ hôi trong gió lạnh. Đang định thu hạt giống lại, Tần Tri Luật bỗng nói:"Tiếp tục.

"Kazama thoáng kinh ngạc, những bông bồ công anh nho nhỏ đang ngần ngừ giữa không trung một lần nữa vây quanh An Ngung. Xung quanh im phăng phắc, chỉ còn tiếng gió thổi. Dưới cái nhìn chăm chú của tất cả mọi người, con số trên thiết bị thông tin chậm rãi tăng từ 71% lên 72%. Slade kinh ngạc:"Ngưỡng máu tối đa hồi phục rồi?"

Tần Tri Luật trầm ngâm rồi nói: "Xem ra phải dung hợp với những mảnh gương vỡ trước đó mới có thể thu hồi phần đã bị phong ấn của bản thân."

Tất cả mọi người im phăng phắc mất một lúc, Kazama mới lẩm bẩm: "Vậy nên là Góc đã… đâm gương… vào ngực mình?"

Anh ta vươn tay tới định chạm lên vết thương trên ngực An Ngung theo bản năng nhưng rồi lại khựng lại giữa không trung, lát sau mới thì thào nói nhỏ: "Không sợ chết thì cũng thôi đi, chẳng lẽ không sợ bản thân sẽ phát sinh biến dị với gương à…"

Tần Tri Luật lạnh lùng nói: "Entropy gen là 0 nhưng cậu ấy cũng giống tôi, có khả năng kháng lây nhiễm tuyệt đối."

Khi con số thong that tăng trở lại 80%, ở thế giới trong gương, An Ngung rũ mắt nhìn hai mảnh gương đang cắm trên ngực mình.

Máu tươi giọt xuống đất, đôi mắt đỏ phản chiếu trong gương cũng sáng rực như được nhuộm đẫm máu tươi, không hề có cảm giác suy yếu vì bị thương mà lại càng khiến người ta khiếp hãi hơn.

Cậu nắm chặt lấy hai mảnh gương, rút chúng ra khỏi ngực mình.

Máu tươi giọt từng giọt xuống đất nhưng dường như cậu không hề cảm thấy đau, chỉ điềm nhiên cầm gương soi vết thương trên người mình.

Mái tóc bạc bay trong gió, những vết thương đáng sợ nhanh chóng cầm máu dưới cái nhìn chăm chú của cậu, vết rách liền lại, lát sau đã lành hẳn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!