Chương 48: Mảnh gương vỡ thứ ba

Chiếc gương vô hình cuối cùng, nơi cất giấu quan tài kính của A Cức.

Khi vừa chạm tay vào, An Ngung bị hất ngược ra. Một mảnh gương rơi xuống ngay cạnh chân cậu.

Như đã dự đoán, mảnh gương vỡ thứ ba.

Mảnh gương thứ ba sẽ tấn công tinh thần càng dữ dội hơn. Slade muốn bước vào trong nhưng ngay khi gã vừa chạm vào mặt gương trắng, sức mạnh tinh thần lập tức sụt giảm 20%, bắt buộc phải dừng lại.

An Ngung miết tay trên hai chữ "Bảo vệ", "Xem ra mục tiêu của nó cực kỳ rõ ràng."

Dựa theo suy luận trước đó, mảnh gương vỡ thứ ba sẽ một lần nữa "cắt xẻo

"kẻ bước vào trong, lần này là 30% tổng lượng máu. Trong tất cả những Người Giữ Trật Tự ở đây, chỉ có hai người có thể chịu đựng được đòn tấn công nhắm thẳng vào tinh thần của gương trắng. An Ngung nhìn sang phía Tần Tri Luật, Tần Tri Luật đang quan sát Tưởng Kiêu. Dường như hắn đang suy nghĩ gì đó, tay mân mê ngọn nến đã cầm đi từ tay Trần Niệm."Trưởng quan."

An Ngung gọi hắn, "Cùng vào nhé?"

Tần Tri Luật nhìn sang phía cậu, lại lắc đầu, "Tôi và cậu cùng vào, khả năng cao vẫn sẽ bị phân chia thành 29% và 1%, chẳng có nghĩa lý gì cả."

Pat thẳng thắn lên tiếng: "Khoảnh khắc thoát ra khỏi gương còn bị bạo kích nữa, hai người cùng vào thật sự không lời.

"An Ngung không quan tâm, chỉ nhìn chằm chằm Tần Tri Luật. Tần Tri Luật lại nói:"Về mặt lý thuyết, tôi có thể vào đó một mình nhưng rõ ràng gương đã nhắm vào cậu. Dù tránh được ở chỗ này thì rồi cậu cũng sẽ gặp phiền phức ở chỗ khác. Không việc gì phải đánh cược khiến cả đội chịu tổn thất thêm.

"An Ngung vẫn lặng im. Cậu dời tầm mắt, nhìn Tưởng Kiêu một lúc rồi lại nhìn Kazama. Mọi người im lặng đến đáng sợ. Slade hắng giọng một cái,"Góc, đến giờ chúng ta vẫn chưa gặp được Bạch Kinh, chưa biết sức chiến đấu của bản thể gương theo dõi mạnh đến đâu. Cố gắng để Luật giữ trạng thái tốt nhật thật sự sẽ…"

"Tôi biết."

An Ngung ngắt lời gã, "Xin lỗi, phiền mọi người yên lặng một lúc."

Quả thật cậu cũng định vào gương một mình. Cậu đang tính toán cơ chế của gương và lượng trị liệu còn lại của hai healer.

Khoảnh khắc thoát ra khỏi gương, người vừa vào gương sẽ bị cắt mất một hạn lượng máu nhất định, đồng thời còn phải chịu một đợt bạo kích đáng sợ. Với trạng thái 1% của cậu hiện tại, rõ ràng không cần tính đến hạn lượng máu bị mất kia, cậu vốn không thể sống sót thoát ra.

Đôi mắt đỏ đanh lại, một lát sau, An Ngung nhìn về phía Kazama: "Trị liệu bình thường còn dùng được không?"

Kazama thoáng sửng sốt, "Cũng vẫn dùng được… Nhưng mà… thành thật xin lỗi, có lẽ tốc độ sẽ càng chậm hơn trước."

An Ngung gật đầu, tiến về phía anh ta, "Phiền anh, hồi 1% này của tôi lên chút đã."

Phía xa, Tưởng Kiêu siết chặt nắm tay như muốn nói gì đó nhưng cuối cùng vẫn không nói gì.

Vài bông bồ công anh nhạt màu, xơ xác bay vào trong ngực áo An Ngung, bắt đầu chậm chạp chữa trị.

Dựa theo kinh nghiệm đã có, cậu không cần healer thực sự hồi đầy máu cho mình, chỉ cần giúp cậu một chút để cơ thể tiến vào trạng thái có thể tự cải thiện rồi tăng tốc thời gian là ổn.

Nhưng lúc này Kazama đã quá yếu, bông bồ công anh nhỏ xíu nỗ lực làm việc suốt một lúc lâu, con số trên thiết bị thông tin mới nhảy từ 1% lên 2%.

An Ngung ngồi xuống đất.

Trong lúc chờ đợi, cậu luôn nhìn trưởng quan.

Tần Tri Luật đã cất ngọn nến kia đi, tay đang cầm nửa cành hoa anh túc bị An Ngung dùng năng lực điều khiển không gian bẻ gãy khi nãy, tùy ý vân vê.

Nhận thấy mình bị nhìn chằm chằm, hắn nâng mắt lên, lạnh lùng nhìn lại.

Tai nghe của Kazama bỗng tự động chuyển kênh.

Slade kéo anh ta và Pat vào một kênh liên lạc được mã hóa, thấp giọng nói: "Hình như giữa Góc và Luật đã bắt đầu nổi sóng rồi, trông rất căng thẳng."

Kazama vẫn đang hồi máu giúp cho An Ngung, không hé răng nói nửa lời. Pat lại lặng lẽ lùi về sau vài bước, gằn giọng cảnh cáo ở một nơi An Ngung và Tần Tri Luật không nhìn thấy, "Đừng có toan tính mấy trò mèo, anh chán sống rồi à?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!