Bức tường không khí thứ hai đã vỡ nhưng Tần Tri Luật không cho mọi người vào trong ngay.
Tiểu đội quay trở lại nhà ăn nghỉ ngơi một đêm để hồi sức. Kazama cố gắng hồi đầy máu cho mọi người, sau đó nằm vật ra băng ghế nhỏ hẹp mà ngủ như chết. Tưởng Kiêu tìm một góc yên tĩnh để sức mạnh tinh thần hồi phục.
Pat và Slade ngồi ngoài cửa, nhỏ giọng thảo luận kỹ xảo phối hợp khi được An Ngung hỗ trợ bằng khả năng điều khiển không gian.
Tần Tri Luật vừa ghi chép các mắt xích quan trọng của cuộc chiến, vừa nghe tiếng nhai rôm rốp như con thú nhỏ đang gặm vỏ cây.
Hắn ngoảnh lại nhìn, một tay An Ngung đang đưa miếng bánh quy vào miệng, tay còn lại thì cầm thiết bị thông tin. Cậu cứ nhìn chằm chằm chỉ số sự sống, không ngừng tải đi tải lại.
Tần Tri Luật nói: "Cậu thật sự rất lo lắng vấn đề tồn vong."
An Ngung ngẩng đầu, lo âu khiến cậu thoạt trông khá lạnh lùng. "Mục tiêu khóa của mảnh gương vỡ thứ ba chắc hẳn sẽ là 30%. Nếu lại dồn hết vào tôi, vậy thì lượng máu tối đa của tôi sẽ chỉ còn 41%.
"Tưởng Kiêu không thể giúp được gì. Tốc độ trị liệu của Kazama quá chậm, hơn nữa còn luôn giữ bí mật về cơ chế khóa máu, chắc hẳn cũng vì có nhiều hạn chế. An Ngung sẽ không phó thác tính mạng mình vào những điều không rõ ràng. Tần Tri Luật bình tĩnh nói:"Tôi bảo rồi, tôi sẽ không để cậu xảy ra chuyện."
"Vâng." An Ngung rũ mắt: "Cảm ơn trưởng quan.
"Mái tóc rũ xuống che đi ánh mắt băn khoăn của cậu. Quả thật trưởng quan rất mạnh nhưng chừng ấy vẫn không thể khiến cậu cảm thấy an toàn tuyệt đối. Cậu cắn một miếng bánh quy thật lớn, lại nói:"Tôi ngủ đây."
Rạng sáng, tiểu đội đã ngủ say.
An Ngung vẫn luôn nhắm mắt bỗng lẳng lặng ngồi dậy.
Cậu lấy hai mảnh gương kia ra, trong mặt trắng của cả hai mảnh gương đều là ảnh phản chiếu của cậu. Nhưng khi nhìn vào, cậu cảm giác không giống như đang nhìn vào ảnh phản chiếu trong những chiếc gương bình thường mà lại thấy như đang đối diện với phần bị phong ấn của bản thân trong gương.
Đối diện lâu, tiếng ồn trong đầu dường như lại to lên.
An Ngung chịu đựng cảm giác khó chịu ấy, nhìn nửa miếng bánh quy còn lại trên bàn.
Từng giây trong thiết bị thông tin vẫn trôi qua đúng như tốc độ trôi của thời gian ở thế giới khách quan nhưng thời gian của miếng bánh quy lại đang trôi nhanh gấp bội, đến tận khi bên ngoài cuối cùng cũng xuất hiện một mảng nấm mốc.
Đồng hồ hiển thị 14 giây.
Bánh quy nén đã bóc và đã dính nước bọt thường sẽ lên mốc sau khoảng 7 ngày. Nói cách khác, hiện tại cậu có thể dùng 2 giây để điều khiển thời gian của mục tiêu trôi qua 1 ngày.
Hiệu suất này đã cao hơn hẳn lúc chữa trị vết thương cho đồng đội nhưng vẫn chưa đủ.
An Ngung một lần nữa nhắm mắt lại, dời điểm chú ý từ miếng bánh quy lên toàn bộ nhà ăn này.
Cậu tưởng tượng ra tất cả các loại đồ ăn ở đây, nghiến răng nín thở đến khi tiếng ồn ào trong đầu càng lúc càng dữ dội hơn mới mở choàng mắt.
"Trưởng quan?"
Tần Tri Luật đứng trước mặt cậu, "Không ngủ cho tử tế, lại đi tra tấn bản thân."
An Ngung khẽ hỏi, "Sao ngài không ngủ?"
"Dậy rồi."
"Dậy rồi?" An Ngung kinh ngạc nhìn đồng hồ.
"Phải. Tôi chỉ ngủ 2 tiếng.
"Nói xong, Tần Tri Luật đưa tay cầm miếng bánh quy đã mọc mốc kia lên, cẩn thận quan sát. An Ngung không kìm được mà hỏi,"Bắt đầu từ khi nào?"
"Từ khi có ký ức.
"An Ngung bỗng hiểu được phần nào lý do trưởng quan có chuyện để tâm sự với Kiến Tinh. Cậu không biết mình nên hâm mộ hay nên cảm thấy trưởng quan thật đáng thương. Tần Tri Luật đưa tay ấn đầu cậu xuống,"Đừng tự tra tấn bản thân bằng những việc vô ích. Sau khi vào lớp thứ ba, khả năng cao sẽ phải chiến đấu rất nhiều.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!