Ra khỏi phòng hoạt động, An Ngung dừng bước.
Đám trẻ vây quanh tòa nhà này. Trong bóng tối, những bộ đồng phục cô nhi viện bay phần phật, trên những gương mặt gầy hóp kia, từng đôi mắt trống rỗng nhìn chằm chằm bọn họ.
Sinh vật biến dị ở lớp thứ hai gần như đã bị giết sạch.
Đồng đội chiến đấu đến kiệt sức, Pat và Slade ngồi bệt xuống đất nghỉ ngơi. Vài bông bồ công anh gắng gượng bay lơ lửng, mặt mày Kazama tái xanh, chỉ có thể dùng mắt miễn cưỡng điều khiển chúng.
Tưởng Kiêu đã hỏi đám trẻ kia mấy lần rằng chúng muốn làm gì nhưng vẫn không nhận được câu trả lời. Y bực dọc quay trở lại bên cạnh đồng đội. Một nhánh cây mọc ra từ lòng bàn tay, đơm ra một bông hoa anh túc màu hồng đỏ. Cánh hoa đong đưa trong gió, nhanh chóng kết thành quả.
Quả anh túc đón gió nhả ra những hạt anh túc màu đen.
"Thôi." Slade lập tức vươn vuốt sói ra, đẩy những hạt anh túc đang nhiệt tình bay tới, nói: "Không cần anh, Kazama vẫn cố được thêm chút nữa.
"Tưởng Kiêu im lặng một lát, quả anh túc đổi hướng, nóng lòng muốn thử với Pat. Pat giơ hai tay lên:"Tôi thà chết trong danh dự chứ không muốn dùng sức mạnh tinh thần đổi mạng đâu."
"Đồ nhu nhược.
"Tưởng Kiêu bực bội thu tay lại. Vài bông bồ công anh còn lại bay tới chữa trị vết thương trên người giúp y, Kazama buồn bực nói:"Sao anh không tự chữa cho mình?"
Tưởng Kiêu lạnh lùng im lặng một hồi, "Tinh thần tôi quá thiếu ổn định, đánh đổi như vậy không có lời."
"Khụ.
"Kazama không kìm được mà phì cười rồi lại phải nín lại ngay lập tức trước ánh mắt sắc như dao của Tưởng Kiêu. Tưởng Kiêu đẩy mấy bông bồ công anh đó ra,"Được rồi, vào lớp kế tiếp."
Y quay lại nói với đám trẻ: "Nếu mấy đứa muốn chặn đường thì đừng trách anh thô lỗ."
Đám trẻ vẫn im lìm, từng đôi mắt trống rỗng cứ nhìn chằm chằm khiến y lạnh sống lưng. Đang định vươn đuôi rắn ra dọa bọn chúng, y chợt liếc thấy một người đang rảo bước tiến tới.
"Để tôi." An Ngung nói.
An Ngung đứng trước mặt đám trẻ.
Cậu mặc bộ đồ trợ cấp của khu 53, trông rất giống đồng phục cô nhi viện. Tuy đã sống ở thành phố chính một thời gian nhưng vóc dáng cậu vẫn gầy gò, cảm tưởng như dù cậu đang thuộc phe Người Giữ Trật Tự nhưng bất cứ lúc nào cũng có thể tiến thêm một bước, hòa lẫn vào với đám trẻ mồ côi.
An Ngung khẽ nói: "Mãi gần đây thành phố chính mới phát hiện ra cô nhi viện đã bị ngưng đọng thời gian. Thành thật xin lỗi, có lẽ chúng tôi có thể làm cho thời gian tiếp tục trôi nhưng không thể nào bù lại được 10 năm bị niêm phong này của các bạn."
Đám trẻ yên lặng hồi lâu, cuối cùng cũng có người e dè hỏi: "Chúng tôi còn có thể ra ngoài không?"
An Ngung thẳng thắn đáp: "Những người có tiếp xúc máu với sinh vật biến dị trong vài ngày gần đây thì không chắc, những người khác vẫn có thể."
Nghe vậy, có người thở phào, có người lại khóc.
Thế cục xoay chuyển quá nhanh. Khi mới vào viện, ai cũng sợ sẽ biến dị. Đến khi tai họa ập đến, những đứa trẻ lanh lợi, bạo gan nhất bắt đầu vắt óc muốn biến thành sinh vật biến dị. Mà hiện tại, khi trật tự đột nhiên được chỉnh đốn, những người đó lại hối hận vì hành động mình đã làm.
Loài người luôn luôn bị động như vậy. Mọi thảm họa giáng xuống chẳng bao giờ có quy luật, hệt như cơn sóng lớn ngang tàng chưa một lần băn khoăn xem những chiếc thuyền nhỏ đang cố gắng sinh tồn nơi ngọn sóng liệu có tan thành trăm mảnh vì sự biến đổi của nó hay không.
Có người nao núng hỏi: "Sau khi rời khỏi đây thì sao, thế giới bên ngoài có ổn không?"
An Ngung nghiêm túc suy nghĩ rồi mới trả lời: "Không quá ổn nhưng những người tôi quen vẫn còn nuôi hy vọng. Các bạn sẽ được phân chia ngẫu nhiên đến các thành phố "mồi
". Cách biệt giàu nghèo ở thành phố"mồi
"khá lớn nhưng dù có bị đưa tới nơi khốn cùng nhất, luôn có người có thể dựa vào chính mình để đến được nơi tươi sáng hơn. Hoặc ở lại đó, cố gắng tìm kiếm một công việc để làm, còn không thì…"
Cậu như bỗng thất thần trong giây lát, đến khi hoàn hồn, cậu rũ mắt, nhếch môi cười,
"Lăn lộn giữa đám người ăn trợ cấp, có lẽ sẽ gặp được hàng xóm rất thú vị. Cuộc sống như vậy cũng rất ổn."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!