An Ngung đứng dưới mái hiên, nhìn gió tuyết từ từ biến đổi.
Bầu trời tối sầm đi, gió thổi những bông tuyết bay tán loạn khắp nơi như đứa trẻ con ngỗ nghịch đang chơi ném cát.
"Gương cực kỳ nhạy bén, nó đã nhận ra rằng Kiến Tinh đang gặp nguy hiểm. Mỗi lúc như thế, thời tiết sẽ trở nên cực kỳ khó lường, sinh vật biến dị cũng sẽ trở nên nóng nảy hơn, thậm chí tự giết hại lẫn nhau. Chuyện như thế này đã từng xuất hiện vài lần, dần dà, mọi người không còn dám có những suy nghĩ xằng bậy với Kiến Tinh nữa."
A Nguyệt nhìn tuyết rơi lả tả giữa không trung,
"Thuốc độc là cách duy nhất có hy vọng gi. ết ch. ết được Kiến Tinh. Tôi chỉ sợ mình không kịp gi. ết ch. ết cậu ấy trước khi bị xử quyết. Nếu thế, lưng cậu ấy sẽ càng đeo nhiều ám ảnh nặng nề hơn, hơn nữa…" Cậu rũ mắt, cười khổ, "Cậu ấy thật sự sẽ chỉ còn một mình.
"An Ngung im lặng nhìn bàn tay rướm máu của A Nguyệt. Khi được thả ra khỏi không gian bị bẻ cong, cậu sợ đến mức ngã ngồi, tay chống xuống đất nên bị thương. An Ngung nắm lấy mảnh gương vỡ trong túi áo, muốn nghe được tiếng ồn ào trong đầu. Một lát sau, A Nguyệt bỗng nhận ra điều khác thường. Cậu kinh ngạc nhìn lòng bàn tay mình, những vết rách ngang dọc trên đó đang lành lại, nhanh chóng kết vảy."Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy năng lực đáng sợ đến vậy…" Cậu ngơ ngác ngẩng đầu nói với An Ngung: "Hơn nữa anh còn có thể che giấu hoàn toàn đặc điểm biến dị, phải chăng anh…"
"Người Giữ Trật Tự."
An Ngung thẳng thắn đáp: "Tôi nhận nhiệm vụ của thành phố chính, tới cô nhi viện chỉnh đốn lại trật tự thời không."
Đôi mắt màu hổ phách kia thực sự chấn động, "Người ở ngoài đã biết rồi?"
"Phải. Thành thật xin lỗi, đã quá muộn."
Cái nhìn chăm chú trong trạng thái kích động quá mức đó khiến An Ngung thấy không thoải mái cho lắm. Cậu lảng đi, tiếp tục nói:
"Người mặc đồ đen kia là trưởng quan của tôi, tôi cũng không biết ngài ấy sẽ làm gì Kiến Tinh. Nhưng chúng tôi phải tới lớp trong cùng của gương, phải gi. ết ch. ết Bạch Kinh."
Nghe vậy, đôi môi A Nguyệt run lên như muốn nói gì đó nhưng cuối cùng chỉ "Ừ" một tiếng.
"Cũng phải, Người Giữ Trật Tự mà."
Bão tuyết lớn ảnh hưởng đến thông tin liên lạc, trong kênh chung đầy tạp âm rè rè, Tưởng Kiêu lên tiếng: "Tôi sắp đến rồi, nhưng rất nhiều sinh vật biến dị tôi gặp được trên đường đều đang tụ tập về phía phòng hoạt động. Xảy ra chuyện gì vậy?"
An Ngung bình tĩnh trả lời,
"Là do gương gây ra. Với cả, đám sâu bọ tham lam ở đây dường như còn nhạy hơn cả ở khu 53."
Cậu và trưởng quan đã tách khỏi nhau, thứ có thể giúp cậu che đậy bản chất đã không còn.
"Tôi hiểu rồi." Nghe vậy, Tưởng Kiêu quyết đoán phân chia kế hoạch tác chiến,
"Mọi người, tôi sẽ chặn một phần trên đường. Những người còn lại bảo vệ Góc."
An Ngung liếc thấy ba đồng đội quanh mình đồng loạt đưa tay chạm lên tai nghe.
"Rõ."
"Rõ."
"Rõ.
"Chỉ chốc lát sau, phía xa, trong màn tuyết mịt mù, những cái bóng khổng lồ lô nhô một lần nữa xuất hiện. A Nguyệt lo lắng nhìn sang phía An Ngung,"Ở đây phải có đến hàng trăm sinh vật biến dị trong khi mấy anh chỉ…"
"Đừng sợ."
An Ngung nhìn những người đồng đội đã vào trạng thái sẵn sàng chiến đấu, "Họ đều rất mạnh.
"Trong kênh liên lạc chung, bên phía Tưởng Kiêu đã vang lên tiếng rít gào và tiếng đánh nhau của sinh vật biến dị. Y phấn chấn nói:"Được ngài coi trọng là vinh hạnh của tôi."
Pat khá kiệm lời vẫn là người tiên xung phong lao lên khi đội quân sinh vật biến dị tới gần. Slade cũng lập tức bắt kịp, dặn dò trong kênh liên lạc: "Nhớ để ý Góc."
"Yên tâm."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!