Trong nhà ăn đã không còn ai.
An Ngung ngồi xuống vị trí Kiến Tinh từng ngồi, nói khái quát lại những phát hiện mình vừa thu được với Kazama mới chạy tới đây.
Kazama đưa cho cậu phần bánh quy nén mình vừa lĩnh, "Thực ra chưa chắc đây đã hoàn toàn là thế cờ chết. Mấu chốt phải xem cơ chế bảo vệ của gương rốt cuộc mạnh đến mức nào."
An Ngung nhai bánh quy, nhìn anh ta bằng ánh mắt khó hiểu.
"Tôi có thể khóa máu." Kazama giải thích:
"Ví dụ đặt ngưỡng máu là 5%, bất kể gương giết người nhanh đến thế nào đi chăng nữa, khi máu của mục tiêu tụt xuống dưới mức 5% kia, năng lực của tôi sẽ được kích hoạt, máu sẽ được hồi trở lại ngưỡng đã đặt ra ngay lập tức. Nếu gương chỉ phát động công kích trí mạng với mục tiêu một lần, vậy thì sức mạnh của tôi đủ chống đỡ. Nhưng nếu nó liên tục tấn công cho đến khi mục tiêu tử vong mới thôi thì tôi sẽ không thể nào chống đỡ nổi."
Tuy Kazama vẫn chưa thể hiện năng lực khóa máu đó bao giờ nhưng đôi mắt chân thành, quyết đoán ấy vẫn khiến người ta tin tưởng.
An Ngung ngẫm nghĩ, "Nếu đã như thế, khóa thanh máu ở 90% chẳng phải càng an toàn hơn sao?"
Kazama cúi đầu, bật cười, "Kết quả không khác nhau nhưng giới hạn khóa càng cao thì tôi càng tốn nhiều sức mạnh hơn, tốt nhất là nên tránh.
"An Ngung gật đầu, thầm nghĩ các healer ai cũng rất để tâm tới chuyện hao tổn sức mạnh. Chưa một ai từng đối đầu trực diện với gương vậy nên người đi giết Kiến Tinh phải dùng chính mạng mình để thử xem rốt cuộc cơ chế của gương mạnh đến mức nào, hơn nữa còn phải ra tay thật dứt khoát. Kazama như ngơ ngẩn nhìn tuyết rơi ngoài cửa sổ, lát sau mới nói khẽ:"Chắc hẳn Kiến Tinh vẫn còn ý chí con người nhỉ."
"Không chắc lắm."
An Ngung thành thật lắc đầu, "Nhưng có khả năng đó. Cậu ta thoạt trông có nhân tính hơn đám sinh vật biến dị một chút."
Kazama cười khổ, "Nói vậy, bản thân việc xuống tay với cậu ta chính là một ranh giới khó vượt qua… Luật đâu?"
"Ờm…" An Ngung chạm tay lên yết hầu, "Ở gần đây."
Kazama dáo dác nhìn khắp nơi, "Gần đây?"
"Phải."
An Ngung ăn nốt miếng bánh quy cuối cùng, "Phải rồi, anh có cảm thấy tôi khác với lúc bình thường không?"
Kazama gật đầu,
"Đương nhiên. Thang Trời đã ghi chép rằng năng lực của ngài là trạng thái"Giáng Thế
"nhưng tôi không ngờ nó lại mạnh đến vậy. Thẳng thắn mà nói, ban nãy, lúc tới gần chỗ ngày, bản năng của tôi đã kháng cự trong từng bước đi. Giống như là…" Anh ta rũ mắt, nhìn xuống đất, "Tôi đang tới gần một tồn tại không được phép tiếp cận và cũng không được phép nhìn thẳng vào.
"An Ngung không trả lời. Cậu đứng dậy, trả khay ăn về chỗ cũ. Kazama đã hiểu lầm. Đây không phải trạng thái"Giáng Thế
"mà là hiện tượng lạ xuất hiện khi cậu và trưởng quan ở cực kỳ gần nhau nhưng chính cậu và trưởng quan lại không phát hiện ra. Trong tai nghe, Tần Tri Luật nói:"Tuy rất thần bí nhưng chí ít cũng coi như là cách che chắn được sức hấp dẫn của cậu đối với sinh vật biến dị, đồng thời khiến chúng không dám tới gần."
"Vâng."
Slade nói trong kênh liên lạc của đội, "Sau khi rời khỏi nhà ăn, Kiến Tinh và A Nguyệt cùng tới phòng hoạt động, hình như vừa nổ ra tranh cãi. A Nguyệt bỏ đi một mình, tôi và Pat đang bám theo."
"Tôi và Kazama tới phòng hoạt động."
An Ngung hỏi: "A Nguyệt đi đâu?"
Pat đáp: "Cậu ta về hộp ngủ lấy một túi đồ, hình như là thức ăn và nước uống, đang chuẩn bị quay về phòng hoạt động gặp Kiến Tinh."
Tưởng Kiêu cũng lên tiếng: "Mọi người, tôi vừa trở lại lớp ngoài cùng, tìm đến phòng hồ sơ."
Y vừa lật tài liệu soàn soạt, vừa nói:
"Quả nhiên nơi này có lưu lại toàn bộ thông tin về Kiến Tinh trước khi chuyện không may xảy ra. Chờ chút… tập hồ sơ về cậu ta dày lắm."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!