Chương 42: Biến dị loại hình đèn

Khi tỉnh lại, An Ngung thấy mình đang nằm dưới sàn.

Gió tuyết bên ngoài vẫn chưa ngừng. Ánh mắt trời chiếu xuyên qua những bông tuyết, rọi xuống mặt sàn cũ kỹ của phòng hoạt động.

Một cảm giác rất co giãn, đàn hồi truyền đến từ dưới gáy, cậu đang gối lên một chiếc xúc tu bạch tuộc tròn lẳn. Một phần của chiếc xúc tu uốn cong xuống dưới, được cậu ôm vào lòng.

An Ngung cuống quýt ngồi dậy.

Tần Tri Luật ngồi ngay bên cạnh cậu, một chân gập lại, cây đàn guitar gỗ trong phòng hoạt động đang kê trên đó.

"Tỉnh dậy nhanh vậy à?"

Hắn khá kinh ngạc. "Cậu mới ngủ 2 tiếng thôi."

"Ồ…" An Ngung ôm lấy chiếc xúc tu kia, ngẩn ra một lúc mới bắt đầu nói chuyện: "Hình như trong lúc làm nhiệm vụ, tôi đều không ngủ quá nhiều."

"Xem ra bệnh ngủ của cậu cũng có quy tắc riêng của nó, chỉ phát tác trong hoàn cảnh an toàn thôi."

"Có lẽ thế…"

Tuy ngủ không lâu nhưng An Ngung lại thấy hơi choáng đầu. Cậu nhớ đến chiến trường trước khi mình lịm đi, "Mọi người đâu rồi?"

"Đi tìm người được bảo vệ ở lớp thứ hai rồi. Vì không biết cậu sẽ ngủ bao lâu nên họ chia nhau ra hành động."

"À…" An Ngung day mạnh lên huyệt thái dương, cố gắng tìm lại những ký ức cuối cùng trước khi bất tỉnh, "Tưởng Kiêu thế nào?"

"Sức mạnh tinh thần của cậu ta hơi dao động. Tiếng gương vỡ phát ra khi có sinh vật biến dị chết sẽ tấn công tâm trí mọi người, phản ứng của Tưởng Kiêu mạnh hơn so với những người khác, cần chút thời gian để bình tĩnh lại."

Tần Tri Luật nói, "Vết thương thể xác thì không cần phải lo lắng, còn một ít chưa lành hẳn đã được Kazama chữa trị rồi."

Nhớ đến những hạt bồ công anh với đầu lông xù, An Ngung thở dài:

"Tốc độ trị liệu của Kazama hơi chậm. Nhưng thứ hạng của anh ta trên Thang Trời rất cao. Lúc trước anh ta có bảo anh ta thạo khóa máu, có thể đặt ra giới hạn máu."

"Ừ." Tần Tri Luật thản nhiên đáp lời.

"Tôi chưa làm nhiệm vụ cùng cậu ta lần nào nhưng nghe nói cậu ta thực sự rất hữu ích. Tuy tốc độ chữa trị bình thường chậm nhưng sau khi đặt giới hạn máu, một khi chỉ số sự sống xuống thấp hơn ngưỡng đó, bất kể thấp hơn bao nhiêu, cậu ta đều có thể hồi lại máu đúng ngưỡng giới hạn ngay lập tức."

"Ngay lập tức?"

An Ngung kinh ngạc. "Sao làm được như thế?"

Tần Tri Luật lắc đầu, "Rất nhiều Người Giữ Trật Tự không đồng ý tiết lộ chi tiết về năng lực của mình, đó là vấn đề riêng tư của họ, Tháp Đen cũng sẽ giúp họ giữ bí mật, tôi cũng không có quyền được biết."

An Ngung chỉ có thể hoang mang gật đầu.

Dường như trưởng quan luôn luôn như vậy. Tuy hắn là người nắm quyền lực cao nhất ở Tháp Nhọn, chỉ cần hắn muốn biết, căn bản chẳng có gì là bí mật, nhưng hắn lại thờ ơ với rất nhiều chuyện, ví dụ như riêng tư của những Người Giữ Trật Tự khác hay nguyên nhân thi sĩ luôn lảng tránh hắn.

Bàn tay không đeo găng nắm lấy cần đàn, cảnh tượng trông giống hệt khi ở trong căn phòng này đêm qua. Tần Tri Luật chỉ rà tay trên dây đàn nhưng không hề đánh, vậy mà hình ảnh những sợi dây đàn nằm dưới ngón tay ấy lại trông quen thuộc một cách lạ kỳ.

Như ma xui quỷ khiến, An Ngung chợt hỏi: "Ngài biết đánh đàn không?"

Tần Tri Luật trả lời, "Đã rất lâu không đánh, có lẽ cũng quên rồi."

Hắn đặt cây đàn guitar sang một bên, xách chiếc ba lô để cạnh tường lên, "Vì muốn được cậu tha thứ, Slade đã để toàn bộ đồ ăn lại."

Nghe vậy, An Ngung phấn khởi hẳn.

Những Người Giữ Trật Tự ở Tháp Nhọn thường mang thanh năng lượng khi đi làm nhiệm vụ. Tuy vẫn là thực phẩm nén nhưng lại giàu dinh dưỡng và nhiều đường, hương vị cũng không tồi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!