Ngưỡng cao nhất của sinh mệnh bị giảm xuống gây ra cảm giác sợ hãi tột độ cho An Ngung.
Nếu chỉ một mình cậu có thể tiến vào mảnh gương vỡ, vậy thì hạn mức sự sống của cậu sẽ không ngừng giảm xuống, đến lớp thứ tư có lẽ chỉ còn lại 70%.
An Ngung nhìn hai đồng đội trị liệu.
Tưởng Kiêu là một healer tay ngang có thể hỗn loạn tinh thần bất cứ lúc nào, năng lực ra sao vẫn chưa rõ. Tốc độ chữa trị của Kazama có vẻ rất chậm, rất khó ứng phó với đòn trí mạng đột ngột của mảnh gương vỡ.
Giờ phút này, vết thương trên mu bàn tay đã biến mất hoàn toàn, vùng da ấy bằng phẳng như chưa hề bị cứa rách.
Có lẽ khả năng tăng tốc thời gian của cậu có thể bù lại chỗ thiếu hụt của Kazama.
Tần Tri Luật bỗng nhắc nhở: "Tăng tốc thời gian phải sử dụng cẩn trọng."
An Ngung ngước mắt lên, "Tại sao?"
Tần Tri Luật nhìn cậu bằng ánh mắt thấu tỏ,
"Nó có thể tăng tốc độ chữa trị cho cậu nhưng cũng có thể khiến cậu bị thương nghiêm trọng hơn. Cẩn thận, đừng tự giết bản thân."
An Ngung cứng người.
"Nhớ cho kỹ, mấu chốt của mọi năng lực đều nằm ở việc kiểm soát. Phải học được cách hoàn toàn nắm được nó trong tay." Tần Tri Luật chạm lên ngọn nến Trần Niệm để lại, nói như đang trấn an:
"Đã dẫn cậu tham gia nhiệm vụ này thì chắc chắn sẽ dẫn cậu trở về nguyên vẹn. Healer đủ dùng."
Có lẽ vì đang là sáng sớm, con đường này càng vắng vẻ hơn. Bọn họ đi suốt một lúc lâu mà vẫn chưa bắt gặp ai.
Tưởng Kiêu hỏi: "Tiếng ồn kia vẫn đang làm phiền ngài ạ?"
"Phải.
"An Ngung chạm nhẹ lên tai. Thực ra âm thanh ấy không truyền vào từ tai mà được chôn sâu trong tâm trí. Tuy vậy, tiếng ồn vẫn gây ra cảm giác là lạ phía sau vành tai. Cậu đưa tay chạm lên đó mới bất ngờ nhận ra rằng cảm giác khác thường kia đến từ vết sẹo cậu có từ nhỏ. Tần Tri Luật liếc nhìn tai cậu,"Thử cố gắng bỏ qua tiếng ồn xem."
"Không cần đâu, trưởng quan." An Ngung khẽ nói, "Nếu nó có thể kí. ch thí. ch năng lực mới, cố chịu một chút cũng được.
"Trần Niệm nói càng vào sâu sẽ càng nguy hiểm, cậu muốn bồi dưỡng năng lực vững vàng sớm một chút. Tần Tri Luật hỏi:"Tiếng gương vỡ khi có người chết càng ồn hơn?"
An Ngung ngẫm nghĩ một lát rồi trả lời:
"Đúng vậy. Nhưng có vẻ năng lực được kích phát không liên quan đến âm lượng lớn hay nhỏ mà được quyết định bởi việc bị uy hiếp sinh mạng đến đâu. Tiếng gương vỡ khi có người chết rất lớn nhưng chỉ số sự sống không giảm xuống, năng lực cũng chỉ thức tỉnh một chút xíu. Tiếng ồn ào tồn trong gương tuy nhỏ nhưng lại ảnh hưởng rất nhiều đến năng lực."
Tần Tri Luật nói: "Cái giá phải trả là bị thương nặng ngay tức thời."
An Ngung gật đầu: "Vậy nên tốt hơn hết, chúng ta vẫn nên tìm cách giết thêm vài người biến dị."
"Chắc không? Lúc âm thanh lớn xuất hiện, trông cậu rất chật vật."
"Tôi không sợ đau." An Ngung nói, "Chẳng phải ngài đã biết rồi à?
"Những đồng đội xung quanh đưa mắt nhìn nhau đầy ẩn ý. Tần Tri Luật"Ừ" một tiếng, "Nhưng có vẻ chúng ta giết người thì không có tác dụng. Phải tìm cách khiến sinh vật biến dị trong cô nhi viện giết hại lẫn nhau."
An Ngung lập tức bổ sung: "Tốt nhất là nên tách thành từng nhóm nhỏ để chúng đồng quy vu tận, đừng chừa lại ai còn sống."
Tần Tri Luật ngẫm nghĩ: "Không biết số lượng người biến dị ở lớp này có đủ nhiều không."
Đồng đội: "…"
Thực ra An Ngung còn một băn khoăn khác.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!