Chương 39: Gương đen – Gương trắng

Cuối cùng Pat cũng tập hợp được với Kazama và Tưởng Kiêu. Căn cứ theo thông tin từ họ, có vẻ bức tường không khí giữa lớp thứ nhất và lớp thứ hai đang dao động nhưng vẫn chưa biến mất hoàn toàn. Ngoài ra, có một mảnh gương vỡ kỳ lạ rơi ra từ bức tường đó.

Tần Tri Luật cởi áo khoác ra, phủ lên thi thể Trần Niệm, lên tiếng trong kênh liên lạc: "Đừng tự ý hành động. Gửi tọa độ đi, chúng tôi sẽ tới đó.

"Ba người ra ngoài, Slade im lặng đi cuối cùng. Được nửa đường, An Ngung dừng bước, ngoảnh lại nhìn gã. Tần Tri Luật bỗng gọi:"Slade."

Slade đáp ngay: "Có tôi."

Tần Tri Luật tiến tới, bình tĩnh nói:

"Tôi hy vọng những Người Giữ Trật Tự đứng hạng cao trên Thang Trời có tố chất cơ bản khi đi làm nhiệm vụ. Khi tình huống phức tạp, đừng phân tâm vào việc đấu đá lẫn nhau, nhất là khi còn chưa hiểu rõ thực lực của nhau."

Lời An Ngung định nói ra bị chặn lại, đến khi chuẩn bị mở miệng nói tiếp, cậu bị hắn đưa tay kéo lại, bắt buộc phải quay đầu, tiếp tục bước đi.

Tần Tri Luật nói tiếp: "Thực ra đối tượng giám sát của tôi không hiền lành lắm đâu. Khuyên cậu một câu, quản móng vuốt cho tốt."

Slade cúi đầu, "Vâng.

"An Ngung chạm lên vùng mắt bị găng tay chạm vào hơi ngứa ngứa. Cậu nghĩ Tần Tri Luật đang hiểu lầm cậu rồi. Cậu quay lại chỉ vì muốn hỏi xin Slade ít đồ ăn. Dù sao thì Slade cũng đeo cả một ba lô vật tư lớn. Cậu vẫn chưa quên lời dạy bảo"Ưu tiên lợi dụng hơn trừng phạt

"kia. Dường như ấn tượng của trưởng quan đối với việc cậu không chịu nghe lời đã biến thành thành kiến, điều này khiến cậu khá lo lắng. Lúc sắp đi tới cầu thang nối lên trên mặt đất, Tần Tri Luật để Slade lên trước. Chờ đến khi chỉ còn lại hai người, hắn mới hỏi An Ngung:"Cách để đọc ký ức là đối diện với cậu?"

An Ngung lắc đầu, ăn ngay nói thật: "Phải tự nhìn vào chính mình khi đối diện với tôi cơ. Ví dụ như nhìn vào mình qua hình phản chiếu trong mắt tôi, hoặc là nhìn vào tôi khi soi gương."

Nghe vậy, Tần Tri Luật nhíu mày, "Tôi không nhớ là mình đã làm ra hành động kiểu như vậy."

"Có vẻ ngài là một ngoại lệ." An Ngung nói,

"Dường như khi đọc ký ức của ngài, tôi không cần thêm các điều kiện khác. Khi nhìn vào ngài, chỉ cần tôi muốn…"

Cậu chợt im bặt vì cậu bỗng ý thức được điều này có thể sẽ khiến trưởng quan không vui.

Tần Tri Luật nhìn cậu chằm chằm, "Cậu thấy gì trong ký ức tôi?"

"Không thấy gì cả." An Ngung vội nói. "Tôi không nói dối đâu, thật sự tôi không thấy gì cả.

"Đó là một nơi tăm tối và tĩnh mịch đến cực điểm, chỉ có duy nhất một tòa tháp cao lạnh lẽo đứng sừng sững. Hồi lâu sau, cuối cùng Tần Tri Luật cũng"Ừ" một tiếng, lạnh nhạt nói: "Tôi tin cậu."

An Ngung đi theo sau hắn, nói lí nhí:

"Ngài giống như một người không có ký ức vậy. Lăng Thu từng nói sắc màu của nhân tính thường đan xen giữa nhớ về quá khứ và nghĩ đến tương lai. Vậy xem ra thực chất ngài cũng không có bao nhiêu nhân tính."

Câu đáp của Tần Tri Luật mang theo thái độ trào phúng rất thản nhiên, "Có nhân tính hay không còn phải xem là so sánh với ai."

An Ngung không nói gì.

Cậu thầm nghĩ, kể cả so với cậu, trưởng quan còn ít nhân tính hơn. Cậu vẫn tự nhận thấy rằng bản thân có ký ức. Trước đây, quả thật cậu rất hiếm khi nghĩ về những chuyện trong quá khứ nhưng từ khi Lăng Thu đi, cậu thường xuyên lơ đãng ngẩn người, nhớ lại rất nhiều những điều vụn vặt đã qua.

Gần đây, rất nhiều điều Lăng Thu từng nói mà cậu tưởng như đã quên từ lâu luôn lơ đãng tái hiện trong đầu, có đuổi thế nào cũng không đi.

Nhớ lại nhiều điều đến thế nhưng vẫn nhớ không ra câu cuối cùng Lăng Thu nói, "Cậu từng nhờ tôi nhắc nhở cậu rằng người dám đánh cược cơ hội sống cuối cùng sẽ không thua

", rốt cuộc được nói ra khi nào, ở đâu. An Ngung đi theo sau Tần Tri Luật, một lát sau lại nói khẽ:"Thực ra tôi không hiểu tại sao Trần Niệm lại chấp nhận chịu giày vò vì một người mới quen chưa bao lâu suốt mười năm như thế cho lắm, chịu đựng đến tận khi dầu cạn đèn tắt rồi lại sẵn sàng chấp nhận cái chết.

Trong trí nhớ của anh ta, tất cả ngọn nguồn đơn giản chỉ là vì trong tên của chị gái anh ta cũng có một chữ "Tư"."

"Không thể nào."

Tần Tri Luật khẳng định, "Chắc chắn trong ký ức của cậu ta còn có thứ gì đó bị cậu bỏ qua. Cậu nên ngẫm kỹ lại về mối quan hệ giữa hai người họ."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!