Trần Niệm đứng dậy, vỗ sạch tuyết bám trên người. Cậu ta nhìn thẳng vào An Ngung,
"Thực ra tôi đã từng gặp anh, 21301222, đứa trẻ vô danh bị bỏ rơi. Đôi mắt anh rất khó bị lãng quên."
Cậu ta dừng lại rồi khẽ nói tiếp, "Năm đó, tôi lớn hơn anh tận mấy tuổi, giờ thì hoàn toàn ngược lại.
"Căn cứ theo ID, Trần Niệm vào cô nhi viện năm 2137, quả thật có khoảng một năm cùng ở nơi này với An Ngung nhưng An Ngung thực sự không nhớ được cậu ta. Trần Niệm mỉm cười giải thích,"Trong một lần kiểm tra cơ thể, anh là người xếp hàng phía trước tôi. Khi chờ được gọi tên, có người nhắc nhở tôi rằng anh là quái vật một năm ngủ đến 10 tháng, bảo tôi nên tránh xa anh ra."
Trong tai nghe, Tần Tri Luật bình luận: "Tôi cảm thấy đây mới là nguyên nhân năm xưa không ai tìm tới kiếm chuyện với cậu."
An Ngung: "…"
Trần Niệm tiếp tục vừa nhớ lại vừa nói:
"Hôm đó có rất nhiều người nằm trong danh sách, các nhân viên quản lý bận tối mắt tối mũi đến mức dùng băng gạc đã dùng với anh để lau máu cho tôi. Bà ấy còn kiên quyết cam đoan với tôi rằng mọi kết quả kiểm tra được ở anh đều bình thường nhưng tôi lại lo lắng đến mức mất ngủ liền mấy ngày."
An Ngung khá kinh ngạc, "Chúng ta từng tiếp xúc máu với nhau?"
"Phải. Nhưng quả thật anh rất bình thường, chí ít là khi đó vẫn còn." Trần Niệm ôm tay lên bên vai bị thương, nhìn chằm chằm cậu, "Nhưng giờ thì không còn nữa."
An Ngung nói: "Anh nói anh có thể cảm nhận được sự tồn tại của tôi?"
Trần Niệm gật đầu, "Các anh đến từ tòa tháp nhọn nằm bên ngoài thành phố chính nhỉ."
Cậu ta đưa tay đón lấy bông tuyết đang rơi xuống, khẽ thở dài: "Trận tuyết này đã rơi 10 năm rồi, cuối cùng cũng có người phát hiện ra nó."
Họ yên lặng đi trong đêm đầy tuyết, Trần Niệm luôn giữ khoảng cách vài bước với An Ngung.
"Khi gương mới xuất hiện ở cô nhi viện, nơi này đang bị vây trong một cuộc hỗn chiến quy mô lớn sau khi biến dị, mỗi ngày đều có rất nhiều người chết." Cậu ta vừa đi vừa nói,
"Tính cả tôi, có tổng cộng ba đứa trẻ được nó quan tâm đặc biệt. Gương không biết nói, tôi phải chứng kiến cái chết của vài người mới hiểu được ra cách thức nó bảo vệ tôi, còn anh lại có thể nhìn thấu cơ chế đó ngay lập tức, anh rất thông minh. Phải rồi, anh có biết tôi là người được quan tâm đặc biệt không?"
An Ngung gật đầu, "Ban nãy có nghe được ở phòng đọc."
Trần Niệm khựng lại, "Anh cũng ở phòng đọc?"
"Tôi ở bên ngoài, cách anh một cánh cửa." An Ngung cũng sửng sốt, "Không phải anh nói anh có thể cảm nhận được sự hiện diện của tôi à?"
Ánh mắt Trần Niệm hoang mang, "Tôi chỉ biết ban nãy anh ở gần tòa nhà ngủ nhưng khi ở phòng đọc lại hoàn toàn không phát hiện ra."
An Ngung hỏi, "Vậy hiện tại thì sao?"
"Hiện tại đương nhiên là có." Trần Niệm cười bất đắc dĩ, "Sự tồn tại của anh khiến người ta cảm thấy sợ hãi. Trong nhà ăn, khi anh chủ động tới gần, tôi phải rất cố gắng kiềm chế mới không tránh né."
An Ngung ngoảnh lại nhìn về phía Slade, Slade cúi đầu nói: "Thành thật xin lỗi, tuy tôi có năng lực của hệ tình báo nhưng chưa bao giờ có cảm giác giống như cậu ta nói."
"Loại hình biến dị của anh rốt cuộc là gì?
"An Ngung hỏi Trần Niệm. Trần Niệm chưa trả lời, chỉ nói:"Dẫn anh tới gặp một người.
"Quả nhiên, con đường thứ ba Slade nhắc đến dẫn xuống dưới lòng đất. Cửa vào rất hẹp, bên dưới chằng chịt những sợi dây cáp. Sau khi xuống dưới, không biết Trần Niệm lấy nến ra từ đâu để thắp lên một ngọn lửa nhỏ trong đường hầm tối đen. Cậu ta cầm ngọn nến trên tay, dẫn An Ngung đi sâu vào bên trong,"Năm đó, hệ thống quản lý lên kế hoạch làm rất nhiều căn phòng ngầm an toàn như thế này ở cô nhi viện để ứng phó với thảm họa bất ngờ.
Đáng tiếc, khởi công chưa được bao lâu, cô nhi viện đã gặp chuyện."
Slade hỏi: "Có thể đi vào lớp phía trong từ đây không?"
Trần Niệm lắc đầu,
"Sau khi gương xuất hiện, cô nhi viện đã biến thành kết cấu 4 lớp, ngay cả tôi cũng không vào được lớp tiếp theo. Đây là cơ chế bảo vệ của nó."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!