Vầng sáng mờ ảo nằm lại phía sau, trên con đường tối đen chỉ còn lại gió tuyết.
"Trưởng quan, lỏng ra một chút được không ạ?"
An Ngung cúi đầu nhìn những chiếc xúc tu đang quấn trên người mình, "Hơi khó thở ạ."
Những chiếc xúc tu nới lỏng ra một chút, Tần Tri Luật nói: "Về phải mua quần áo ngay đi."
An Ngung lộ vẻ do dự, "Dạ…"
"Tôi trả tiền." Nói xong, Tần Tri Luật liếc nhìn cậu, "Nướng cho tôi một ổ bánh mì để trả."
"Vâng thưa trưởng quan." An Ngung lập tức đồng ý. "Xem ra ngài khá hài lòng với món bánh mì lần trước."
Trong tiếng gió, Tần Tri Luật "Ừ" một tiếng rất khẽ. "Bữa ăn khuya không tồi."
Lát sau, hắn lại nói: "Tuy đã nhắc nhở Slade giữ Trần Niệm sống nhưng dù không gi. ết ch. ết vẫn có khả năng bị "nó" nhận định là làm hại."
An Ngung ngẫm nghĩ,
"Chắc không đâu. Chuyện động tay động chân hay xảy ra ở cô nhi viện lắm, nếu cơ chế bảo vệ của"nó
"đối với Trần Niệm dễ kích hoạt như thế thì có lẽ chuyện có người chết vì có ý định gây hại đến Trần Niệm đã không phải chuyện gì mới mẻ nữa. Nhưng vừa rồi, hầu hết mọi người đều tỏ ra vô cùng bất ngờ."
Tần Tri Luật hỏi, "Hồi bé cậu cũng thường xuyên bị động tay động chân à?"
An Ngung lắc đầu, "Cảm giác tồn tại của tôi mờ nhạt lắm, bánh quy cũng có thể ăn đúng một nửa cực kỳ chuẩn xác, lại còn không tranh giành sách báo, đồ chơi, tuy không có bạn nhưng tôi cũng không có kẻ thù."
Cậu là một tồn tại vô hại nhất trong cô nhi viện.
Ngay cả cái xó cậu thường thích rúc vào cũng là chỗ những đứa trẻ khác chướng mắt.
Từ khi có ký ức tới nay, cậu vẫn luôn sống theo nguyên tắc việc mình mình làm. Ví dụ như càng thu mình sẽ càng an toàn, vậy nên cậu cố hết sức không để bản thân xuất hiện trong tầm mắt người khác.
Lại ví dụ như còn sống mới là chuyện quan trọng nhất, chỉ cần không chết, đau đớn, thiệt thòi đến đâu cũng không quan trọng, cố chịu đựng là xong.
Có đôi khi cậu cảm thấy rằng căn nguyên của tất cả những nguyên tắc đó đều đến từ tiềm thức. Tiềm thức luôn nói với cậu rằng phải biết chờ đợi.
Chờ đợi gì thì cậu không biết.
Dường như đó chỉ là một hạt giống được chôn sâu trong tâm trí cậu.
Gió vần vũ, tuyết không ngừng táp vào mặt. Một chiếc xúc tu đen tuyền, to lớn duỗi lên trên đỉnh đầu An Ngung, che chắn cho cậu phần nào.
"Cảm ơn trưởng quan."
An Ngung hỏi: "Hồi bé ngài thường làm gì?
"Chiếc xúc tu đang xua bớt tuyết trước trán cậu thoáng khựng lại, lát sau mới tiếp tục động tác. Tiếng nói của Tần Tri Luật như hòa vào với gió tuyết."Ở Tháp Đen và Đại Não, thỉnh thoảng về nhà.
"Nghiêm Hi từng kể rằng mẹ của Tần Tri Luật là một nhà văn nhưng không hề nói hiện tại bà ấy ra sao, cũng không nhắc đến cha của Tần Tri Luật, vị quân nhân đã trở thành pho tượng đứng lặng im trong Tháp Trật Tự. Không hiểu sao, An Ngung cảm thấy trưởng quan không vui cho lắm khi bị hỏi về quá khứ, giống như đêm ở dưới gầm cầu khu 53 vậy. Có lẽ xung quanh hắn luôn lạnh lẽo, vậy nên khi nghe thấy chữ"nhà
"từ miệng hắn, người ta sẽ bất chợt hoang mang. Tần Tri Luật bỗng nhiên bước chậm lại,"Phía trước có người."
An Ngung cố gắng quan sát bóng người nho nhỏ vừa xuất hiện từ trong bóng tối đầy tuyết rơi.
Một cậu bé chừng bốn, năm tuổi ngồi xổm bên cạnh lối đi, trên đỉnh đầu và trên lưng phủ một lớp tuyết trắng xóa. Nhận thấy có người tới gần, cậu đứng dậy định chạy nhưng lại ngã ra đất.
Tần Tri Luật nhấc cậu bé lên, thiết bị thông tin cho thấy entropy gen chỉ có 2,4.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!